HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1618

Sao y lại biết được?
Người còn chưa từng xem xuân cung đồ, một trang giấy trắng sạch sẽ, sao
y lại biết?
“Là… Hẳn là… Như vậy sao?”
Mặt y đỏ như muốn nhỏ máu, lẩm bẩm, hỏi nam nhân đè nặng trên người.
“Người từ đâu… Từ đâu mà biết?”
“…”
Sở Vãn Ninh đương nhiên ngại nếu nói mơ thấy, như vậy có vẻ mình thực
phóng đãng, rất không biết xấu hổ, y mơ hồ nói: “Thấy ở Tàng Thư Các…”
Lại vội vàng bổ sung một câu: “Có người xếp nhầm sách.”
Mặc Nhiên đương nhiên sẽ không nghi ngờ y, trong lòng khẽ động, cũng
khẽ nhúc nhích.
Hắn hôn lên khoé môi Sở Vãn Ninh, chóp mũi, sau đó nói: “Quá nóng
nảy.”
“…!”
Nóng nảy.
Nói ai nóng nảy?!
Lập tức khí huyết dâng lên, vừa bực vừa nhục. Nhưng Mặc Nhiên cúi
người ôm y, ngực dán sát.
Hắn vuốt tóc Sở Vãn Ninh, ôn nhu nói: “Sẽ đau.”
“… Vậy bỏ đi.” Sở Vãn Ninh vì lấy lại mặt mũi, chém đinh chặt sắt nói.
Mặc Nhiên cười nhẹ, tiếng trầm thấp hơi khàn, rất thuần hậu êm tai.
Hắn nói: “Người không cần xen vào ta, đêm nay…” Giọng hắn nhỏ dần.
Sở Vãn Ninh chớp chớp mắt.
Đêm nay làm sao?
Nhưng cánh tay rắn chắc cường kiện của Mặc Nhiên dần động, hắn từ trên
chăm chú nhìn y, sau đó chậm rãi ngồi dậy, rời xuống.
Trong mộng chưa từng có như vậy, hắn muốn làm gì?

“Đêm nay, chỉ muốn làm người thoải mái.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.