HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1645

Mặc Nhiên hỏi: “Sao thế?”
“Không, nhớ tới chuyện hồi bế quan.” Tiết Mông nói, “Khi đó ngươi còn
không phục sư tôn, có lẽ mười ngày, ngươi tới nhìn người một cái, rồi nói
mình không đủ năng lực, sợ không hầu hạ nổi người, chạy tới chỗ cha xếp
Tàng Thư Các. Ta khi đó còn hờn dỗi, không nghĩ rằng sau bảy năm, ngươi
sẽ thành như này.” Mặc Nhiên yên lặng một lát, sau đó nói: “Ai rồi cũng
thay đổi mà.”
Tiết Mông hỏi: “Nếu cho ngươi thêm một cơ hội, để ngươi quay về bảy
năm trước, ngươi còn chạy không?”
“Ngươi nói xem?”
Tiết Mông thật sự nghiêm túc nghĩ, sau đó nói: “Có khi ở lại mười ngày
mười đêm, đều bồi bên cạnh sư tôn.”
Mặc Nhiên rũ mắt cười.
“Hừ, ngươi cười cái gì.” Tiết Mông đổi tư thế, một chân gác lên băng ghế
dài, khuỷu tay thoải mái đặt lên, cổ hơi ngửa ra sau, liếc mắt, nhìn đường
huynh của mình, “Giờ tâm ý của ngươi với sư tôn giống ta thôi, ta nghĩ gì,
ngươi hẳn cũng chẳng khác là bao.”
Mặc nhiên rũ mi: “Ừ.”
Tiết Mông liếc, lại nhìn chuông gió trên mái đình, nói: “Khá tốt, lúc trước
sư tôn thân vẫn, ta oán ghét người dùng mạng đổi mạng cho ngươi, nhưng
xem ra hôm nay, ngươi vẫn không phải vô lương tâm hoàn toàn.”
Mặc Nhiên không biết nói gì, lại “Ừ” một tiếng.
Gió thổi qua, chuông leng keng leng keng rung động.
Mấy phần trầm mặc, Tiết Mông không nhịn được quay đầu, ánh mắt sáng
quắc, ấn đường nhíu lại, đột nhiên hỏi hắn: “Khụ, cái này, kỳ thật có
chuyện, ta muốn hỏi ngươi.”
“Ngươi nói đi.”
“Ngươi nói thật với ta, hôm đó ở sau núi, các người…”
Mặc Nhiên thật ra biết Tiết Mông vẫn luôn muốn hỏi chuyện này.
Bảy cong tám vòng lâu như vậy, vẫn không tránh được. Hắn chờ cậu nói
tiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.