HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1647

Mặc Nhiên dựa vào trụ đình, ly trà chưa hết, hắn lại uống một ngụm, sau đó
nói: “Lúc nãy còn vì nó, hiểu lầm Sư Muội, ngươi ít nhất tốt hơn ta, không
xúc động như vậy.”
Tiết Mông khó hiểu nói: “Chẳng trách huynh ấy nói với ngươi hai câu đã
đi, ngươi hiểu lầm cái gì?”
“… Không nói cũng thế.” Mặc Nhiên cười khổ, “Ta còn nghĩ vớ vẩn hơn
ngươi cơ.”
Tiết Mông nhăn mặt nhăn mũi: “Huynh ấy là người đáng thương, trong nạn
đói bị bán để kiếm ăn, nếu không phải cha cứu về, huynh ấy đã thành nồi
thịt của dân chết đói… Sư Muội vẫn luôn đối xử khá tốt với ngươi, ngươi
đừng bắt nạt huynh ấy.”
Mặc Nhiên nói: “Ừ, ta biết, trước kích động nhất thời, sau này sẽ không.”
Hai người trong đình trông nom Sở Vãn Ninh, nhất ngôn nhất ngữ, không
mặn không nhạt trò chuyện.
Loại cảm giác này thực kỳ diệu, Mặc Nhiên nhìn dưới ánh trăng, gương
mặt tuấn tú của Tiết Mông, có chút ngạo mạn trời sinh, người này kiếp
trước đâm xuyên ngực mình, sau đó mỗi lần gặp nhau đều là máu và nước
mắt.
Không nghĩ tới giờ họ có thể tâm bình khí hoà mà nói chuyện, dưới ánh
trăng ở hồ sen, pha trà nấu rượu.
Đúng vậy, nấu rượu.
Trà uống xong, Tiết Mông cũng không định đi.
Mặc Nhiên liền đun một bầu rượu, uống xoàng mấy chén, tạm thời bầu bạn
trò chuyện, chỉ cần không say, sẽ không ảnh hưởng điều gì.
Nhưng hắn tựa hồ đã đề cao tửu lượng của Tiết Mông.
Bốn người bọn họ, ngàn ly không ngã là Sở Vãn Ninh, mình coi như tạm
ổn, Sư Muội tửu lượng rất kém, nhưng hết thuốc chữa nhất chính là Tiết
Mông. Hai chén lê hoa bạch nhỏ, người này đã đau đầu choáng váng, nói
chuyện líu lưỡi.
Mặc Nhiên sợ gây hoạ, vội cất rượu đi, không để cậu uống nữa.
Tuy ý thức Tiết Mông mơ hồ, nhưng cũng chưa mất hết, vẫn rõ ràng, mặt
đỏ bừng, cười cười, nói: “Thu hết đi, ta… Ta không thể uống nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.