HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1648

“Ừ.” Mặc Nhiên nói, “Ngươi mau về nghỉ tạm đi, còn đi nổi không? Nếu
không ta truyền âm gọi bá phụ tới.”
“Hừ ừm, không cần cha tới, không cần cha tới đâu.” Tiết Mông cười tủm
tỉm xua tay, “Ta vẫn tự đi được, vẫn biết đường.”
Mặc Nhiên không yên tâm, vươn tay giơ một ngón trước mặt cậu: “Đây là
mấy?”
“Một.”
Lại chỉ Sở Vãn Ninh: “Đây là ai?”
Tiết Mông cười: “Thần tiên ca ca.”
“… Nói chuyện đàng hoàng.”
“Ha ha, là sư tôn, ta nhận ra mà.” Tiết Mông ôm cột cười nói.
Mặc Nhiên nhíu mày, thầm mắng sao tửu lượng gia hoả này mỗi năm lại
kém đi một chút thế, vẫn không yên tâm, lại chỉ mình hỏi cậu: “Ta thì sao,
ngươi thấy rõ không, đừng có đùa, ta là ai?”
Tiết Mông ngẩn người một lát.
Thời gian trong khắc này tựa hồ chồng chéo lên nhau, ngày trừ tịch năm đó
ở Mạnh Bà Đường, Tiết Mông cũng uống say, nhận ra được mặt Sư Muội,
gọi Sở Vãn Ninh là thần tiên ca ca, rồi nhìn Mặc Nhiên, ha ha cười gọi Mặc
Nhiên là chó.
Mặc Nhiên bất động thanh sắc mà nhìn cậu, chuẩn bị nếu cậu mà gọi một
câu chó nữa, liền âm thầm cho Tiết Mông một trận, rồi gọi bá phụ tới đưa
con ma men nhỏ này về.
Nhưng Tiết Mông nhìn hắn, ngơ ngác hồi lâu, trên mặt không có biểu tình
cổ quái gì, cuối cùng hé môi, khẽ động, tựa hồ muốn phát âm từ “Chó” kia.
Mặc Nhiên định vươn tay bịt miệng cậu lại.
“Ca…”
Tay chưa nâng lên đã cứng đờ, ánh mắt Tiết Mông mơ màng nhìn hắn,
chậm rãi, nhỏ giọng, gọi một tiếng: “Ca.”
Mặc Nhiên sửng sốt một lát, đầu ong ong vang lên, đau đớn khó chịu, cơn
đau như chất kịch độc cắn nuốt. Cổ họng hắn nghẹn lại, nói không nên lời,
chỉ đứng như trời trồng nhìn mặt Tiết Mông, trẻ tuổi, ngạo khí, ngũ quan
mang khí phách hăng hái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.