Nhưng Tiết Mông ngập ngừng nửa ngày, sắc mặt trắng lại hồng, hồng lại
trắng, cuối cùng vẫn không nói nên lời, chỉ yên lặng nhìn Mặc Nhiên, nói:
“Các người thật sự… Là tìm hoa quế đường bánh mật à?”
Nước sôi, nhẹ phun hơi, trong đêm lạnh lẽo bay lên, tụ lại tan đi.
Ánh mắt hai người chạm nhau, mắt Tiết Mông đầy nôn nóng, nhiệt liễm
chớp động, mắt Mặc Nhiên như giếng cổ không sợn sóng, sâu không thấy
đáy.
“Có thể uống trà rồi.”
Tiết Mông bỗng giữ tay hắn lại, nhìn hắn chằm chằm: “Các người thật sự
tìm hoa quế đường bánh mật à?!”
“…”
Mặc Nhiên ngừng một lát, gạt tay cậu đi, đến trước bàn cầm ly lên, mỗi
người mọt ly, rót đầy.
Sau đó nâng mắt, nói: “Nếu bọn ta không phải đang tìm hoa quế đường
bánh mật, thì có thể làm gì nữa?”
“Ngươi——“
“Sư tôn sẽ không dễ lừa ngươi, ngươi không tin ta, thì cũng phải tin y chứ.”
Tiết Mông như con rắn nhỏ bị tóm, tay gác trên gối hơi giật, sau đó bỗng
cúi đầu: “Ta không phải không tin người.”
“Vậy uống trà đi.” Mặc Nhiên thở dài, “Cả ngày nghĩ gì đâu, toàn thứ vớ
vẩn.” Hắn cúi đầu, thổi hơi nóng bốc lên, hơi nước mịt mờ, khuôn mặt hắn
có vẻ anh tuấn, lại mơ hồ không rõ, như kính hoa thuỷ nguyệt, làm người
không rõ.
Trà thật ấm áp, vị thanh thuần, Tiết Mông chậm rãi uống mấy hớp, cảm
giác hơi ấm làm tim vốn đập loạn bình tĩnh lại, cậu uống trà xong, ly vẫn
còn hơi ấm, hơi nóng quanh quẩn.
Tiết Mông cúi đầu, bỗng ngơ ngẩn, như nói với Mặc Nhiên, lại như tự lẩm
bẩm: “Ta thật sự quá để ý tới người, mới nghĩ nhiều như vậy, chút gió thổi
cỏ lay, ta cũng…”
“Ta biết.” Mặc Nhiên nói, “Ta cũng thế.”
Tiết Mông nghiêng mặt qua, nhìn hắn.