“Ba!”
“Có Lê hoa bạch hay không?”
“Ba ba ba!”
Tiết Chính Ung kinh ngạc nói: “Ngọc Hành, ngươi giống như nghe hiểu
được nó nói chuyện?”
“Ừ.” Sở Vãn Ninh nói, “Tiếng nói của loại yêu vật này, tổng có thể hiểu
một chút.”
Tửu sắc hồ lô: “Ba ba ba!”
Mặc Nhiên liền cười nói: “Sư tôn, lần này nó nói cái gì?”
Sở Vãn Ninh: “Đang cùng ta nói chuyện phiếm, nói nó đã thật lâu không
được phơi nắng.”
Tửu sắc hồ lô dường như thật vui vẻ, nó không biết vì sao, tự nhiên cũng
nghe hiểu những lời Sở Vãn Ninh nói, liền thân mật mà tiến đến gần, ân
cần mà rót cho y một gáo rượu lớn.
“Lần này là Lê hoa bạch?” “Ba!” “Ta không thích Nữ nhi hồng.”
“Ba……” Tửu sắc hồ lô rào rào đem rượu đổ đi, lại rót một ly khác.
Mọi người kinh ngạc đến ngây người, đều nói không ra lời.
Mắt thấy một người một yêu từ buổi sáng uống đến giữa trưa, người thì
không say, yêu lại vui vẻ, mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, trước cửa
Đan Tâm đại điện chúng đệ tử đã tụ tập càng ngày càng nhiều.
Tiết Mông cùng Sư Muội cũng tới.
Mặc Nhiên nhìn thấy Sư Muội, nhớ tới hiểu lầm lần trước, trong lòng áy
náy, liền định chủ động cùng hắn nói lời xin lỗi, nhưng khóe mắt Sư Muội
thoáng nhìn thấy hắn, đã xoay người đi.
Tiết Mông nhìn ra, liền dùng khuỷu tay đẩy đẩy Mặc Nhiên: “Hắn giống
như còn đang giận ngươi lần trước hiểu lầm hắn.”
Mặc Nhiên liền có chút ưu sầu: “Thật là làm sao bây giờ?”
“Cùng hắn tâm sự đi, các ngươi như vậy, ta kẹp ở giữa cũng khó xử.” Tiết
Mông nói, “Mau đi đi, dù sao nơi này cũng không có việc của ngươi.”
Mặc Nhiên nhìn thoáng qua Sở Vãn Ninh đang đấu rượu cùng tửu hồ lô,
cảm thấy xác thật đi một lát cũng sẽ không có vấn đề gì, liền nói với Tiết