Sở Vãn Ninh còn có chút mơ màng, nhưng y trời sinh lớn lên thanh lãnh,
cho dù mơ màng, mặt nhìn vẫn rất cao thâm khó đoán như trước: “Hửm?”
“Lại là một con yêu vật thoát ra từ Kim Cổ Tháp.” Vẻ mặt Tiết Chính Ung
đau khổ, vừa tức giận lại vừa buồn cười, “Ăn vạ nơi này không đi kia kìa
—— tửu sắc hồ lô!”.
Sở Vãn Ninh giương mắt nhìn cái hồ lô lớn đang điên cuồng chạy loạn, nó
cao bằng hai người, toàn thân tản ra ánh sáng trân châu, ở miệng hồ lô đang
phát tán một đám khói mù màu hồng đào, rồi lại từng dòng từng dòng rượu
ào ạt phun ra, quả nhiên là yêu quái tửu sắc hồ lô trong truyền thuyết.
Sở Vãn Ninh nói: “Yêu quái này không đả thương người.”
“Nhưng nó chuốc rượu người a!”
Lời này không giả, tửu sắc hồ lô đuổi theo một đám tiểu đệ tử chạy dài, chỉ
cần đuổi kịp, liền lập tức nứt ra một lỗ hổng, bắt đầu hướng vào miệng
người ta mà phun rượu, vừa phun vừa phát ra những âm thanh vô nghĩa:
“Lộc cộc lộc cộc ba!”
Sở Vãn Ninh: “……”
“Nghe nói nó chỉ chịu thua người có tửu lượng tốt hơn nó.” Tiết Chính Ung
hai mắt đầy trông mong mà nói: “Ngọc Hành, ngươi xem……”
Sở Vãn Ninh có chút đau đầu mà đỡ đỡ trán, tiện tay triệu ra Thiên Vấn,
chắn ngang trước tửu hồ lô.
“Đừng chạy.” Y nói, “Ta bồi ngươi uống.”
Hồ lô béo vui mừng quá đỗi, lắc qua lắc lại, lập tức miệng hồ lô nứt ra,
phốc một cái từng dòng từng dòng rượu như mũi tên mà phun tới gương
mặt thanh tuấn của Sở Vãn Ninh, Sở Vãn Ninh nhẹ tránh một chút, bình
tĩnh tránh được khẩu rượu này, sau đó mọi người chỉ thấy kim quang sáng
ngời, hồ lô béo đã bị Thiên Vấn gắt gao trói chặt.
“Đổi cách uống, ngươi không có ly sao?”
“Lộc cộc ba!” Từ vết nứt trên hồ lô béo bắn ra một con hồ lô nhỏ như hình
cái gáo, sạch sẽ chứa đầy rượu, “Ba!”
Sở Vãn Ninh dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, ngồi trên mặt đất, bắt
đầu cùng tửu sắc hồ lô đối ẩm.
“Không tồi, lại một ly nữa.”