HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1663

hồ lô vào túi Càn Khôn, vui vẻ nói: “Không hổ là Ngọc Hành trưởng lão,
tới, Sắc Hồ Lô, Sắc Hồ Lô.”
Sở Vãn Ninh thần sắc như thường, chỉ là rủ lông mi, không muốn nhìn
thẳng Tiết Chính Ung: “Không đi.”
Tiết Chính Ung sửng sốt, đừng nói mình hắn sửng sốt, đệ tử xung quanh
liên quan đến trưởng lão đều sửng sốt.
“Vì, vì sao?”
“……… Uống nhiều quá, mệt.”
Tiết Chính Ung lại không ngốc, Sở Vãn Ninh ngàn ly không say, lời này
không phải khoác lác.
Ông nhìn chằm chằm nam nhân bạch y thanh lãnh, cho đến khi Sở Vãn
Ninh bị soi đến không còn kiên nhẫn, phất tay áo rời đi. Tiết Chinh Ung
bỗng bừng tỉnh, nhất thời kinh ngạc, thế mà lại buột miệng thốt ra: “Ngọc
Hành, ngươi sẽ không ––––––“
Bên tai Sở Vãn Ninh bỗng ửng đỏ, y tức giận mà quay đầu, mắt phượng
như điện liếc tới: “Nói bậy gì đó?”
Bốn chữ “không phải thất thân” còn chưa kịp nói ra của Tiết Chính Ung,
liền tự dọa mình, thầm nghĩ sao có thể, Sở Vãn Ninh là người nào ?
Vãn Dạ Ngọc Hành, Bắc Đẩu Tiên Tôn, nếu y đã có tình duyên sương sớm,
ai tin ?
Tiết Chính Ung chân tình nói: “Vậy ngươi, vậy ngươi thử xem, bằng không
thì Hồ Lô này cứ ở đây suốt, tuy rằng không đả thương người, nhưng cũng
phiền toái đến chết. Hơn nữa Tửu Hồ Lô này ương ngạnh, chỉ sợ dăm ba
năm cũng không thể tước xong một tầng da của nó.”
“……………..” Ánh mắt Sở Vãn Ninh xẹt qua đám người, chúng đệ tử đều
tha thiết mà nhìn y, chỉ có Mặc Nhiên thẹn trong lòng, có chút thẹn thùng
lại khó nén sự nóng cháy mà chăm chú nhìn mình.
Sở Vãn Ninh thầm mắng trong lòng. Nhưng giờ phút này lại tiến thoái
lưỡng nan , nếu cứ như vậy phất tay áo đi, chỉ sợ về sau sẽ sinh nhiều thị
phi, nghĩ nghĩ, liền nói: “Ta đây thử xem.”
Sắc Hồ Lô đảo mắt đã nuốt Sở Vãn Ninh vào, sau đó rung đùi đắc ý mà
đánh lên chuyển tới. Chúng đệ tử Tử Sinh ĐInh hồn nhiên không sinh nghi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.