HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1710

thế, ta đã nói với Nam Cung công tử rồi, con không cần…”
Nhưng Mặc Nhiên căn bản không nghe thấy, đã đi xa mất.
Hắn tìm một vòng, phát hiện Nam Cung Tứ đã ở bên cầu Nại Hà, đang
chuẩn bị tới gần, lại thấy một dáng người tới. Mặc Nhiên vừa thấy, nhận ra
là Diệp Vong Tích, trong lòng vừa động, không gọi Nam Cung Tứ nữa, mà
đứng ở xa, xa xa nhìn họ.
Diệp Vong Tích vẫn rất anh tuấn, trên khuôn mặt không có nhiều điểm nữ
tính, nàng tập tâm pháp, chịu giáo tập, đã biến nàng thành khó phân biệt
với nam tử, kỳ thật mấy năm nay, nếu không phải trong lòng vẫn yêu thầm
Nam Cung Tứ, chỉ sợ nàng đã quên mình có thân phận nữ nhi từ lâu.
Nam Cung Tứ thấy nàng đến, ho nhẹ, ánh mắt rời đến sông nước mênh
mang.
“Công tử gọi ta?”
“… À …” Biểu tình Nam Cung Tứ tựa hồ hơi xấu hổ, mười ngón đan nhau,
kê lên sư tử đá trên cầu Nại Hà, một lúc lâu mới “Ừ” một tiếng.
“Có chuyện gì sao?”
“Cũng, cũng không có gì.” Nam Cung Tứ nói, hắn căn bản không dám nhìn
Diệp Vong Tích, ngón tay cuộn lại vuốt ve sư tử đá, “Là… Là có thứ, muốn
tặng ngươi.”
Diệp Vong Tích mờ mịt nói: “Gì cơ?”
Nam Cung Tứ cúi đầu, chậm rãi tháo ngọc bội bên hông, bên phía Diệp
Vong Tích không nhìn thấy, vụng về tháo nửa ngày, mới tháo ra được, sau
đó đưa vào tay Diệp Vong Tích, ho nhẹ một tiếng: “Cảm ơn ngươi nhiều
năm qua… Được rồi, ta cũng không biết nên nói sao, giờ ta không có trang
sức gì quý giá, chỉ có thứ này cho ngươi, theo ta nhiều năm, không phải
ngọc bội tốt nhất, nhưng là…”
Hắn không nói gì nữa, rũ mi, mặt hơi đỏ.
Hắn vẫn luôn không dám nhìn Diệp Vong Tích, qua hồi lâu, thấy Diệp
Vong Tích không phản ứng, bỗng cảm thấy chán nản, quá đường đột, cũng
quá xấu hổ, do dự muốn lấy lại khối ngọc bội khắc phượng hoàng trong tay
Diệp Vong Tích, lẩm bẩm bảo: “Ta, ta biết nó khó nhìn, ngươi không thích

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.