Rõ rành là một người anh tuấn, lại bỗng nhiên có chút hình dáng dã thú.
Hắn đi ra khỏi phòng tối tu hành, ý nghĩ từng chút mê hoặc, một nữa là bởi
vì vui mừng, nửa còn lại là vì tạo ra hai quân đen mà đã sắp hao hết linh lực
của hắn. Cả người hắn mềm nhũn, đi ra ngoài, bị ánh nắng mặt trời chiếu
lên, nhất thời đầu choáng mắt hoa, không thở nổi.
Trên mặt hắn một mảng đỏ, một mảng trắng, cảnh tượng trước mắt mơ hồ,
có hai đệ tử Tử Sinh Đỉnh đến gần. Mà việc duy nhất hắn kịp thời làm là
nhanh chóng đem hai quân cờ đen giấu kín bên trong túi Càn Khôn. Sau đó
chân mềm nhũn, ngã quỵ trên mặt đất, ngất đi.
Nửa mê nửa tỉnh, hắn biết mình bị đưa về phòng đệ tử, nằm ở trên giường
có chút chật hẹp. Hắn hơi mở mắt ra, một người ngồi bên giường.
Hắn phát sốt, đầu rất đau, không thấy rõ tướng mạo của người kia, còn mơ
hồ cảm thấy thời điểm ánh mắt kia nhìn mình là thân thiết như vậy, chuyên
chú như vậy, ôn hòa như vậy, thậm chí giống như là mang theo tự trách.
“Sư………”
Miệng hắn mấp máy, nói không đầy đủ, nước mắt lại cứ như trước rơi
xuống. Thân ảnh màu trắng dừng một chút, sau đó Mặc Nhiên cảm thấy
khuôn mặt hắn được lau cùng ấm áp, nước mắt trên má bị quệt qua, người
kia nhẹ nhàng thở dài, nói:
“Tại sao lại khóc?”
“………”
Sư Muội, huynh trở lại rồi sao.
Có thể đừng đi nữa không. Đừng chết. Không cần bỏ một mình ta lại….
Mẹ ta đi rồi, trên đời này sẽ không còn người thứ hai, sẽ giống như huynh
đối xử ấm áp với ta, đối tốt với ta. Sẽ không có người thứ hai, không vứt bỏ
ta, nguyện ý cùng ta……..
Sư Muội, đừng đi………
Nước mắt nóng hổi không thể ngừng rơi, hắn biết mình thật không có tiền
đồ, chính là cứ khóc như vậy, ngủ say trong mộng, vẫn đều khóc như vậy.
Người kia ngồi ở bên giường hắn, sau đó nắm lấy tay hắn, không nói nên
lời, liền ngồi phát ngốc như vậy, chưa từng rời đi.