HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1769

Y căm bản không nghĩ tới đối phương sẽ độc ác tới mức này, dưới tay áo,
tay y run lên nhè nhẹ.
Dáng vẻ, gia vị, nhân… Đối với “Tam Thục thực ký”, nghiềm ngẫm từng
câu từng chữ, trên mặt dính vết bột mì, nặn ra hoành thánh từ méo mó tới
tròn trịa đáng yêu.
Y vẫn luôn cố gắng học cẩn thận, nỗ lực mà nghiên cứu.
Để nhận được bốn chữ.
Bắt chước làm bừa.
Bờ sông sáng lên từng vệt trong đêm, Mặc Nhiên nhìn y, Sở Vãn Ninh
đứng yên một chỗ trong chốc lát, bỗng không rên một tiếng, xoay người rời
đi.
Không biết vì sao, ngày hôm đó Mặc Nhiên bỗng cảm thấy, bước chân của
y nhanh hơn, không còn thong dong vững vàng như mọi khi—— như bại
trận, như trốn chạy.
Không biết vì sao trong lòng hắn sinh ra một tia không rõ, hắn cau mày,
nhìn bóng dáng Sở Vãn Ninh, lúc bóng lưng kia sắp sửa biến mất, rốt cuộc
gọi một tiếng: “Đợi đã!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.