HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1768

“Phòng y sẽ không bao giờ sáng lên nữa.”
Sở Vãn Ninh nhắm hai mắt lại.
Mặc Nhiên cười, thật lâu sau, biểu tình dần bình tĩnh trở lại: “Ta muốn
được nhận một bát hoành thánh để ăn, cũng không thể nhận được.”
Trong nháy mắt đó, lông mi Sở Vãn Ninh run lên, môi khẽ động, như định
nói gì đó.
Nhưng Mặc Nhiên không cho y cơ hội nói ra, cũng không cho y dũng khí
nói ra, Mặc Nhiên không phải không có cười nhạo: “Sư tôn, thứ như hoành
thánh, người Thục Trung làm giỏi nhất, bột ớt hoa tiêu, đều không thể thiếu
được. Toàn là thứ người ghét nhất. Lúc trước người muốn giúp ta nấu một
bát, lòng ta nguội lạnh. Nhưng mà, người làm, không cần nếm thử ta cũng
biết, chỉ có một chữ để hình dung.”
Sở Vãn Ninh vẫn không mở mắt ra, ấn đường nhíu lại.
Tựa hồ như vậy, có thể tránh khỏi miệng lưỡi sắc bén kia.
“Không đọc sách nhiều, may mà mấy hôm trước có nghe được Tiết Mông
nói, dùng với hoành thánh của sư tôn, thực sự là quá hợp.”
Là gì?
Uổng phí tâm cơ?
Phí sức?
Sở Vãn Ninh trong dòng suy nghĩ hỗn loạn, gấp gáp tìm được cho mình
một lớp áo giáp, tìm những từ khó nghe nhất mình có thể nghĩ ra, để tránh
lúc bị khinh nhục quá mức khổ sở.
Không đáng một xu?
Mặc Nhiên vẫn chưa mở miệng, từ kia bị hắn ngậm trong miệng nghiền nát
tẩm ướt.
Đúng, không đáng một đồng.
Sở Vãn Ninh hết lòng tin đã tìm được câu làm lòng người càng lạnh lẽo.
Y bình tĩnh lại.
Cho đến tận khi y nghe thấy Mặc Nhiên tâm bình khí hoà mà nói: “Bắt
chước làm bừa.”
Y cơ hồ là có chút mờ mịt mà mở to mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.