HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1766

Thân hình hắn hơi thả lỏng, trong lòng tràn ngập tư vị cổ quái không biết
thế nào, đến cuối cùng, Mặc Nhiên cơ hồ nở một nụ cười: “Sư tôn…”
Mắt phượng Sở Vãn Ninh hơi lập loè.
Từ sau khi Sư Muội chết, Mặc Nhiên không còn cười với y nữa, cũng rất
hiếm khi gọi y là sư tôn.
Mặc Nhiên mỉm cười hỏi: “Người là đang quan tâm ta ư?”
“…”
Tươi cười càng sáng ngời hơn.
Sáng ngời như lưỡi đao, đao trắng tiến lại, đao đỏ lộ ra, phập một tiếng đâm
vào ngực, trên lưỡi đao đầy máu. Ác quỷ của hắn chậm rãi mở hàm răng
trắn dày đặc, như bọ cạp kịch độc.
“Trận chiến thiên liệt…” Hắn cười ha hả, “Sư tôn vẫn có thể nhắc tới trận
chiến thiên liệt, thật là không thể tốt hơn rồi. Trận chiến ấy, ta học được gì
cũng chả quan trọng, quan trọng là, sư tôn học được biết đau lòng vì người
nha.”
Nhìn ánh sáng trong mắt Sở Vãn Ninh lay động, cực lực cố gắng, lại né
không kịp, dáng vẻ không còn đường lui.
Nụ cười trên mặt Mặc Nhiên càng khoa trương hơn, tuỳ ý, tàn nhẫn.
Hắn xâm phạm y, cắn xé y, hắn nhai nuốt hầu cốt Sở Vãn Ninh, hắn bỗng
cảm thấy thật thống khoái, thế mà cười to: “Ha ha ha, tốt, cực kỳ tốt, đúng
là cọc gỗ tốt mua bán, một đệ tử vô danh vớ vẩn, thay đổi lương tâm Sở
Tông sư, Sở tông sư cuối cùng sẽ nhớ người chết từng ở bên, sư tôn, ta hôm
nay mới cảm thấy, Sư Muội chết tốt thật.”
Tuy Sở Vãn Ninh là người trấn định lãnh túc như vậy, cũng bị quay quanh
tiếng cười như chim ưng điên cuồng, hơi run rẩy.
“Mặc Nhiên…”
“Sư Muội chết tốt ghê, chết có giá trị, chết hiên ngang lẫm liệt, chết có ý
nghĩa!”
“Mặc Nhiên, ngươi…”
Đừng cười.
Đừng nói nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.