HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1764

Sáng như tuyết dưới ánh trăng, Sở Vãn Ninh chăm chú nhìn mặt hai đệ tử
kia, bỗng giơ tay, đầu ngón tay chạm lên gáy một trong số đó.
Mặc Nhiên gắt gao nhìn chằm chằm biểu tình của Sở Vãn Ninh, bất động
thanh sắc, nhưng tim đập cuồng loạn.
Hắn biết Sở Vãn Ninh nhất định cảm thấy có chỗ sai, nên mới đột nhiên
vươn tay tra xét nhịp đập. Phải biết người mới học Trân Lung Kỳ Lục, đều
chỉ có thể điều khiển tử thi, mà không thể điều khiển người sống. Hai người
này được trực tiếp tạo ra từ người sống, nhưng Mặc Nhiên cũng không biết
mình có làm hoàn mỹ không, không biết lúc mình đưa quân cờ đen vào tim
hai người, có phải đã làm họ mất mạng trong nháy mắt không.
“…”
Không biết xem bao lâu, Sở Vãn Ninh rốt cuộc buông tay xuống, sau đó
phất ống tay áo, nói: “Đi đi.”
Mặc Nhiên chỉ cảm thấy lưỡi đao trên cổ mình rời đi—— Sở Vãn Ninh
không nhận ra. Trời xanh có mắt, để hắn sống tạm bợ dưới mí mắt Sở Vãn
Ninh.
Đợi hai đệ tử kia đi rồi, Sở Vãn Ninh nhìn vào mắt hắn, sau đó nói: “Trễ
vậy rồi, ngươi sao còn ở đây.”
Mặc Nhiên nói: “Đi ngang qua.” Ngữ khí hắn đắn đo rất ổn, cũng không vì
trong lòng có quỷ, mà bỗng có thái độ tốt hơn với Sở Vãn Ninh. Cũng có lẽ
hắn lạnh như băng và thái độ ngỗ nghịch, làm Sở Vãn Ninh vốn đã hoài
nghi trong lòng mím môi, nhất thời không nói gì.
Hắn không muốn ở với Sở Vãn Ninh lâu hơn, ánh mắt dời đi, lên phía
trước. Nhưng lúc sắp lướt qua vai nhau, Sở Vãn Ninh bỗng nói một câu,
làm hắn nháy mắt căng thẳng.
“Cấm đại Tàng Thư Các, gần đây có người lẻn vào.”
“…” Mặc Nhiên không quay đầu lại, ánh mắt có tia sáng vặn vẹo.
“Ngươi hẳn cũng biết, nơi đó có ít tàn quyển cấm thuật mà thập đại môn
phái cất giấu.”
Mặc Nhiên dừng bước, hắn nói: “Ta biết.”
“Trong đó có một tàn quyển quan trọng nhất, rõ ràng có dấu vết bị người
khác động chạm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.