HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1844

Mặc Nhiên nói: “Khăn tay của những người khác, ta làm là được rồi. Dù
sao họ cũng chẳng biết tột cùng là ai làm đâu…” Hắn nói, cầm một chiếc
khăn tay khác lên, cười hỏi, “Sư tôn xem, so sánh thử, có giống với cái của
người không?”
Sở Vãn Ninh thở dài: “Không cần xem cũng biết là giống rồi.”
Dục vọng chiếm hữu của người này sao lại mãnh liệt như vậy?
Sở Vãn Ninh xoa xoa đầu Mặc Nhiên, Mặc Nhiên liền ngửa đầu cười nhìn
y.
Đèn quá tối, làm mắt Mặc Nhiên có hơi đau, lúc nâng mắt lên, bên trong
còn có ít tơ máu, nhưng khuôn mặt cùng y cười vẫn ôn nhu mà sáng lạn.
Sở Vãn Ninh hỏi: “Có còn nghĩ tới mấy thứ kia nữa không?”
Mặc Nhiên sửng sốt một lát, sau đó nhẹ giọng nói: “Không nghĩ nữa.”
“Ừ.” Sở Vãn Ninh nói, “Vậy là tốt rồi.”
“Đều thuận theo tự nhiên đi…” Những lời này, Mặc Nhiên như tự nói với
mình, cũng như đang nói với Sở Vãn Ninh.
Đều thuận theo tự nhiên đi.
Ngày tháng như vậy quá ít quá ít.
Mặc Vi Vũ hắn không phải thần, hắn chỉ là một hạt cát trong hồng trần
rộng lớn, cực kỳ nhỏ bé. Con người đều có tâm tư, cho kẻ khát sắp chết một
chén nước, mới nhấp một ngụm, lại bắt người kia đổ đi, tự mình chọn khát
tới chết—— Đó thật sự quá khó khăn, trên đời cơ hồ không ai có thể làm
được.
Mặc Nhiên nghĩ, nếu uống nhiều nước hơn nữa.
Sau này nếu lại rơi vào Luyện Ngục, cũng sẽ không đau tới như vậy.
Có một loạt chuyện cũ thanh triệt, cũng đủ để an ủi một bình cạn khô.
Ngày thứ hai, mọi người tập trung ngoài sơn trang, cùng xuất phát tới Giao
Sơn trước.
Mã trang chủ đều cho cấp dưới của mình một con ngựa béo, yên ngựa hắc
kim còn treo một túi Càn Khôn thêu hoa văn Dạ Miêu (mèo đêm), Tiết
Mông cưỡi trên lưng ngựa, nhìn thoáng qua túi Càn Khôn kia, không khỏi
nhăn mũi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.