HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1846

“Không có.”
“Ta với ngươi biết nhau rõ lắm à?”
Mai Hàm Tuyết cười, nhưng không có trả lời ngay, chỉ là đôi mắt sắc ngọc
ngưng ánh sáng nhỏ vụn, gió thổi qua, tóc dài kim sắc dưới mũ tung bay,
ánh mặt trời chiếu lên, màu sắc càng ôn nhu hơn.
Tiết Mông cũng không thực sự muốn nghe đáp án của hắn, cau mày nói:
“Đưa ám khí xong thì mau cút đi, ngươi muốn đi thông đồng với môn phái
kẻ khác, ta không quản được, chứ đừng nghĩ tạo quan hệ tốt với ta để đục
nước béo cò, làm bẩn nhóm tiếu sư muội Tử Sinh Đỉnh ta.”
“… Phì.” Mai Hàm Tuyết không nhịn nổi, cười thành tiếng, nhưng ngay
sau đó cuộn tay lại, đưa lên miệng ho nhẹ, cảm thấy rất thú vị mà đáng giá
Tiết Mông một lát, nói, “Được.”
Hắn kéo cương ngựa, cổ tay trắng nõn có đeo chuông bạc, gió thổi qua, kêu
leng keng.
Hắn liếc mắt qua cười: “Đi ngay.”
Tiết Mông trừng hắn: “Mau đi đi? Chả lẽ còn muốn ta bắn pháo tiễn ngươi
à?”
Mai Hàm Tuyết thực sự bỏ đi, vó ngựa bước được hai bước, bỗng nhiên
hắn nhớ ra cái gì, quay đầu lại nói: “Đúng rồi, còn có một chuyện nữa.”
Tiết Mông không muốn nghe, nhưng Tiết Mông tò mò, vì thế cậu tức giận
hỏi: “Gì nữa?”
Mai Hàm Tuyết cười nhẹ, ngón tay thon dài trắng nõn kề lên môi, quả
nhiên là mặt người dạ thú văn nhã bại hoại, thấp giọng cười nói: “Ngươi
cũng thật cay.”
Tiết Mông nháy mắt bạo phát.
“Ngươi… Ngươi—— ngươi!!” Cậu bị làm cho ghê tởm rồi, ngươi nửa
ngày, thế mà nửa phần sau đều “ngươi” không ra, chưởng môn đội phía
trước đã ra hiệu tập kết, chuẩn bị tiến lên, Mai Hàm Tuyết cười tủm tỉm vẫy
vẫy tay với cậu, giục ngựa đi xa.
Lúc Mặc Nhiên cưỡi ngựa từ từ tới bên cạnh Tiết Mông, Mai Hàm Tuyết đã
biến mất trong biển người, Mặc Nhiên thấy Tiết Mông đứng một chỗ giận
tới vỗ ngực, liên tục nôn khan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.