HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1853

Nếu không phải tình huống gấp gáp, hắn cũng thật muốn nói với người kia
một câu: Không phải pho tượng kia, là hai pho tượng kia.
Hai thần trấn mộ một trái một phải đều mở mắt, đôi mắt màu hổ phách, con
ngươi nhỏ dài, như tròng mắt rắn.
Pho tượng bên trái chậm rãi mở miệng nói, tiếng như chuông lớn, ong ong
có vang dội: “Nam Cung Tứ, có nhớ rõ ràng, bảy điều cấm ở Nho Phong?”
Nam Cung Tứ nói: “Tham lam oán hận ghi thù giết chóc dâm loạn trộm
cắp, là bảy điều quân tử Nho Phong ta không thể phạm.”
Hoàng Khiếu Nguyệt phía sau cười lạnh: “Nói thật dễ nghe.”
Không chỉ Hoàng Khiếu Nguyệt, rất nhiều người đều nhắc mãi trong lòng,
bảy điều không thể phạm này, thật sự giờ với Nho Phong Môn, là châm
chọc lớn nhất.
Pho tượng bên phải cũng mở miệng, giọng xa vời, tựa như từ xa truyền tới:
“Nam Cung Tứ, trên có gương sáng treo cao, dưới có hoàng tuyền mênh
mông, hậu thế thực hiện, sẽ không thẹn với tâm chứ?”
“Không thẹn với tâm.”
Hai đoạn này là Nam Cung Tứ từ nhỏ nhớ đến lớn vẫn hỏi đáp, cho dù là ai
trong Nam Cung gia, chỉ cần bước vào núi anh hùng, nhất định phải trả lời
hai vấn đề này trước, đáp lại hai đáp án này.
Đại tổ tiên đời đầu của Nho Phong Môn tạo hai câu hỏi này, kỳ thật vì hy
vọng hậu nhân gia tộc hậu khi lên núi cúng bái, có thể nhớ về dạy bảo của
tiền bối, có thể tự tỉnh lại.
Giờ này khắc này, Nam Cung Tứ không nhịn được nghĩ, mỗi năm đông chí
phụ thân tới đây tế bái, khi trả lời hai câu này, có từng có chút ít xúc động,
chút ít áy náy?
Hay chỉ một hỏi một đáp, coi như chìa khoá của cơ quan bí mật, coi như
thứ mở ra kết giới Giao Sơn mà thôi, không hơn.
Kết giới mở.
Hai tượng đá vốn đứng thẳng, bỗng nhiên chậm rãi cử động, thay đổi tư
thế, cuối cùng biến thành dáng vẻ trái phải quỳ một gối.
“Cung thỉnh, chủ nhân vào núi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.