HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1924

“Đi?” Hắn ngơ ngác, trên giường vẫn còn vương hơi ấm, trên gối còn mùi
hương, còn có hơi thở dâm mĩ nhàn nhạt, nhưng Sở Vãn Ninh đứng trước
mắt hắn, lại tựa hồ như cách một tầng biển rộng, Mặc Nhiên nôn nóng,
“Người muốn đi đâu? Nơi Hồng Liên Tạ Thủy này là nhà của người, chúng
ta đã ở nhà rồi, người còn muốn đi đâu nữa?”
Sở Vãn Ninh lắc đầu, y nghiêng mặt đi, nhìn ánh sáng tái nhợt dần hiện lên
ngoài cửa sổ, y nói: “Không còn thời gian, trời sắp sáng rồi.”
“Vãn Ninh!”
Chỉ trong chớp mắt.
Căn phòng trống rỗng, không còn gì sót lại.
Hắn hốt hoảng khoác áo bật dậy từ trên giường, vớ giày cũng mặc kệ
không đi, lảo đảo lao ra ngoài cửa.
Gió đêm thổi qua, ngàn bông tuyết bay tán loạn, hoa hải đường đêm qua nở
sáng lạn đã bị quật rớt hơn nửa, hoa tàn phủ kín bậc thang và bàn ghế, trên
bàn đá vẫn còn một con Dạ Du Thần chưa làm xong, bao tay kim loại và
giũa đặt bên cạnh, như Sở Vãn Ninh chỉ vừa mới rời đi, như Sở Vãn Ninh
lúc nào cũng có thể quay về.
“Vãn Ninh? Vãn Ninh!”
Hắn phát điên mà chạy khắp Hồng Liên Tạ Thủy, tìm kiếm, nhưng hắn vẫn
chỉ luôn vòng qua hồ sen, trong tiềm thức hắn cũng không dám đi vào hồ
sen, hắn không dám vào…
Nhưng cuối cùng hắn vẫn thất hồn lạc phách mà tới đó.
Để chân trần, bước lên thềm đá dài lạnh như băng.
Hắn cách hồ sen còn một khoảng dài thì dừng lại, từ ngón chân tái nhợt
hướng một đường lên trên, cuối cùng cũng có thể thấy một khuôn mặt
không chút huyết sắc.
Hắn mênh mang mở to hai mắt, hắn nhìn nam nhân kia từ xa xa, so với hai
năm cuối cùng trước khi mình chết, cơ hồ ngày nào cũng thấy như vậy.
Nằm trên ngó sen thân thể không phân hủy, y quan sạch sẽ, so với lúc còn
sống có gì khác nhau?
… Có gì khác nhau!!!
Hắn bước sang đó một bước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.