HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1925

Gần.
Gần hơn.
Chỉ cần lên phía trước tiếp, là có thể đến bên bờ hồ, có thể thấy rõ từng sợi
lông mi, mày kiếm sau khi chết có vẻ hơi nhíu lại, mắt phượng không hề
mở ra.
Nhưng hắn lại bàng hoàng quỳ xuống.
Đầu gối đập vào phiến đá, hắn cuộn tròn, run rẩy hồi lâu, hắn bỗng nhớ ra
Tiên dược lão Lưu đưa cho hắn, vì thế hắn mừng như điên, móng vuốt run
rẩy cuộn lại, tìm túi Càn Khôn, hắn móc từng thứ trong đó ra một.
“Tiên dược… Tiên dược… Ta cần Tiên dược có thể khởi tử hồi sinh… Tiên
dược đâu!!! Tiên dược đâu?!!!”
Mọi thứ trong túi Càn Khôn đều bị đảo lộn, hắn dốc ngược túi Càn Khôn
lên, ngay cả kẽ chỉ cũng không chịu buông tha mà sờ qua từng tấc một.
Nhưng không có.
Không thấy Tiên dược, Tiên dược không có ở trong.
Có lẽ khi nãy gặp lão Lưu, nhận được Tiên dược kia, cũng là một giấc mơ?
Không đúng, đây đều là mơ, từng giấc nối từng giấc…
Hắn hỏng mất, ý thức hắn hỗn loạn rời rạc, hắn tuyệt vọng đưa tay xát lên
mặt mình vuốt qua mí mắt, hắn lẩm bẩm: “Không đúng, có… Ta rõ ràng
đặt trong này… Tiên dược… Có Tiên dược… Có… Có…”
Hắn lại điên cuồng tìm kiếm lần nữa, cuồng loạn quỳ bên xác Sở Vãn Ninh
tìm kiếm, trong mắt hắn hiện lên ánh sáng chớp động đáng sợ, nhưng giọng
ngày càng nghẹn lại, ngày càng tuyệt vọng, cuối cùng hắn gục người khóc
lớn.
“TA CHO VÀO RỒI, TA CHO VÀO RỒI!!”
Hắn đánh nát các vật trước mặt, vô số bình sứ leng keng rơi xuống, thậm
chí vỡ tan, hắn lụi bại bò lên phía trước, mảnh vỡ găm vào gối hắn, hắn
mặc kệ, hắn bò về phía người nằm trong hồ sen kia.
Hắn cuối cùng ôm y ra khỏi hồ, ôm chặt thi thể lạnh băng vào trong lòng.
—— đó là việc kiếp trước hắn muốn làm, nhưng xưa này chưa từng làm.
Hắn ôm xác Sở Vãn Ninh, mưa phùn triền miên không dừng, sắc trời dần
dần sáng lên, nhưng không liên quan tới họ, hắn ôm thân thể Sở Vãn Ninh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.