Mặc Nhiên cũng không dám nhìn y nhiều, thấp giọng nói: “Vâng, sư tôn.”
Những người khác đều đang cẩn thận xem xét khung cảnh bên trong đại
điện, có lẽ là xem xét có cơ quan mai phục hay ám khí gì không. Tiết Chính
Ung hỏi thăm Mặc Nhiên vài câu, thấy cháu mình không sao, liền vỗ vỗ vai
hắn, sau đó đi đến chỗ các vị chưởng môn.
Tiết Mông lại không đi cùng cha hắn mà chờ mọi người đi xa, bỗng nhiên
cúi người, nhìn trái nhìn phải rồi sau đó đè thấp giọng nói, bực tức hỏi:
“Mới vừa rồi ngươi đến tột cùng là mơ thấy cái gì?”
Mặc Nhiên: “……”
Tiết Mông cắn răng: “Hỏi ngươi đó.”
“Bất quá chỉ là mơ mà thôi.”
“Những thứ đó đều là suy nghĩ trong lòng ngươi!” Ánh mắt Tiết Mông đã
có chút rối loạn, hắn cực kỳ sốt ruột, “Ngươi đã suy nghĩ cái gì? Ngươi có
phải hay không…… Ngươi có phải hay không……”
“Ta mơ thấy ta đã giết người.” Mặc Nhiên bởi vì rét lạnh thấu xương mà
hơi hơi phát run, môi cũng đã xanh trắng, “Mơ thấy ta giết sư tôn.”
“Ngươi ——!”
“Nhưng y không sao……”
Môi Tiết Mông ngập ngừng, dường như là định hỏi lại gì đó, nhưng nghe
lời nói vừa rồi của Mặc Nhiên, cũng không giống như là đang nói dối,
nhưng hắn nói hắn mơ thấy giết sư tôn……
Tạm thời không nói đến hiện giờ Mặc Nhiên tôn sư trọng đạo, nhưng hắn
không biết vì sao trong lòng lại có một nỗi sợ hãi, bởi vừa rồi Mặc Nhiên
gắt gao ôm chặt Sở Vãn Ninh như vậy, biểu tình như vậy—— là của một
đồ đệ nên có sao? Có phải là có chút gì nhiều hơn nữa không? Nhiều
hơn…… Tiết Mông không dám nghĩ tiếp.
Giống như nếu hắn đi về phía trước một bước, sẽ là vực sâu vạn trượng.
Tác dụng của giải dược dần dần tan, Mặc Nhiên chậm rãi từ trên mặt đất
đứng lên, Tiết Mông do dự trong chốc lát, vẫn tiến đến đỡ hắn.
Mặc Nhiên nói: “Đa tạ.”
Sau đó hắn nhìn những tu sĩ đi đằng trước, hỏi: “Những người khác có bị
huân hương mê đảo không?”