HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1929

[Husky] Chương 220: [Giao Sơn] Sóng vai đi

Edit: LuBachPhong36
Mặc Nhiên không hé răng.
Nếu không có trận đại mộng này, hắn cũng không biết ở sâu trong nội tâm
của mình lại cất giấu nỗi sợ hãi ghê người đến vậy, sợ Sở Vãn Ninh chết, sợ
bản thân tự vấn tình cảm đối với Sư Muội, và sợ một đời trọng sinh này của
hắn kỳ thật chẳng qua chỉ là một giấc mộng hoàng lương mà thôi.
Hắn gục đầu xuống, không biết là do phá mộng thuỷ (nước giải mộng) có
tác dụng, hay là do nguyên nhân khác.
Hắn cảm thấy lạnh, lạnh đến phát run.
Sở Vãn Ninh từ trên mặt đất đứng lên. Nơi này quá nhiều cặp mắt nhòm
ngó, y cùng Mặc Nhiên cũng không thể có hành động thân mật, huống chi
mới vừa rồi Mặc Nhiên trong lúc gặp ác mộng đã ôm chặt y, gọi tên của y.
Nếu không phải là y cực lực kiềm chế, sợ là đã bị Mặc Nhiên áp đảo trên
đất, làm trò trước mặt mọi người. Mặc dù tất cả những chuyện này cuối
cùng vẫn chưa phát sinh, nhưng cảm xúc của Mặc Nhiên vẫn kịch liệt như
vậy, y không biết chung quanh đã có bao nhiêu người nhìn ra manh mối
khác thường.
Sở Vãn Ninh chậm rãi đứng dậy, ngồi cũng có chút lâu, chân cẳng tê mỏi.
Tiết Mông theo bản năng mà nâng tay lên, lại không biết vì sao, cuối cùng
cũng không có tiến lên đỡ. Nhưng Sư Muội lại duỗi tay ra, nhẹ giọng nói:
“Sư tôn, người chậm một chút.”
Lông mi buông xuống, Sở Vãn Ninh không nói nhiều lời, cũng không giải
thích, cởi áo ngoài đã tán loạn xuống, bạch y soàn soạt dao động, nhẹ
nhàng phủ lên bờ vai Mặc Nhiên, “Khoác đi, chờ hàn khí của giải dược hết,
trả lại ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.