“Tứ nhi, bây giờ thân thể mẹ bị khống chế, như thịt trên mâm, bất cứ lúc
nào cũng có thể mất đi ý thức…. Nhưng Tứ nhi, con phải tin…. những lời
này của mẹ, đều là thật lòng…. tất cả đều là suy nghĩ của mẹ trước lúc ra
đi. Tuy mẹ cực kỳ hận những việc bá phụ con đã làm… thế nhưng… mẹ
cũng cảm kích hắn………”
“Mẹ……”
“Nếu không phải hắn…… biến mẹ thành một quân cờ, thì làm sao mẹ có
thể gặp lại được con một lần….. cùng…. nói với con…..” Thân thể Dung
Yên cứng đờ mà cúi người, nàng run rẩy vươn tay ra, sau đó gắt gao mà ôm
Nam Cung Tứ vào lòng.
“Trước khi mẹ đi, hối hận nhất chính là……” Nàng nghẹn ngào, ngập
ngừng, cổ họng cứng đờ, cũng không phải bởi vì bị Từ Sương Lâm lần nữa
khống chế, nàng ôm con trai mình thật chặt, run giọng nói: “Mẹ hối hận
nhất chính là, trước nay đều không … trước nay đều không ôm con chặt thế
này. Mẹ trước nay chưa từng ôm con như vậy… Tứ nhi……”
“Mẹ cũng rất yêu con.”
Nam Cung Tứ đã khóc không thành tiếng: “Con biết…… Con luôn biết,
mẹ, con sớm đã biết hết.”
Đột nhiên, mặt đất lại bắt đầu chấn động, Dung Yên bỗng dưng rùng mình,
hai tròng mắt mở to, lẩm bẩm nói: “Huyết khế của Võng Ly đã sắp bị phá
nát….”
“Cái gì?”
“Huyết khế của Võng Ly đã sắp bị phá nát! Ta ở chỗ này, mỗi ngày ta đều
nhìn thấy được!” Dung Yên bỗng nhiên khẩn trương lên, “Tứ nhi, con
không thể có chuyện gì, ta muốn đi ngăn cản hắn…… Ta muốn đi ngăn cản
Nam Cung Nhứ……”
Nam Cung Tứ lau nước mắt, giữ chặt nàng: “Mẹ, người ở chỗ này đã nhìn
thấy cái gì? Huyết khế gì sắp phá nát?”
“Con nghe đây.” Dung Yên dừng một chút, tròng mắt co rút lại, trong một
khắc dường như lại sắp bị người khác khống chế, nhưng nàng cắn chặt
răng, dựa vào ý chí còn sót lại của thân thể mà chống lại sự khống chế của
quân cờ Trân Lung, “Con nghe đây, Nam Cung Nhứ tập hợp năm thanh