HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1968

“Còn do dự gì nữa?!” Dung Yên nói, “Gã gây tội nghiệt khắp nơi, làm hại
Nho Phong Môn tới nông nỗi ngày hôm nay. Tứ nhi! Con mau tỉnh lại đi!
Không còn lựa chọn khác đâu, con——!”
Bà bỗng dưng nghẹn họng không nói.
Sau đó, mắt bà hơi trợn lên, đồng tử co rút kịch liệt, Từ Sương Lâm tựa hồ
rốt cuộc khống chế lại được, dùng linh lực hung ác khống chế bà.
Dung Yên không còn ý thức của mình nữa.
Trên mặt nàng lần nữa hiện lên biểu tình ngơ ngẩn, bà chậm rãi đứng dậy,
hướng tới “Cực lạc”, trở lại vị trí ban đầu không chớp mắt, ánh mắt nhìn
không trung, thấp giọng thì thào: “Tứ nhi… Nói mẹ nghe, cử thế nhi phi
chi nhi bất gia tự, câu trước nó, là gì?”
Nam Cung Tứ run lên.
Hắn quỳ trên đất run lên, hắn không bị thứ gì khống chế, nhưng hắn cảm
thấy thiên la địa võng, không có đường thoát.
Cử thế dự chi nhi bất gia khuyến, cử thế huỷ chi nhi bất gia tự.
Đây là chuyện mẹ hắn hy vọng hắn làm được, thật khó.
Thật sự rất khó.
Khi còn nhỏ học Tiêu Dao Du tối nghĩa khó hiểu cũng được, hay là bắt hắn
bắn mười mũi tên trúng hồng tâm chín mũi cũng thế, đều là chuyện khó
làm.
Giờ, bà nói với hắn, phải dùng máu phụ thân hắn, để gia cố huyết khế Giao
Sơn.
Hắn nghe tiếng gào thét thảm thiết bên ngoài, chỉ nghe giọng cũng biết bọ
giáp xác tỉnh dậy có bao nhiêu đáng sợ, hắn lại nhớ tới Diệp Vong Tích,
vẫn trong bóng tối một mình nghênh chiến xà triều, chờ hắn điều tra hết
thảy rõ ràng quay về bên Diệp Vong Tích.
“Tứ nhi…” Mẫu thân phía sau thì thào.
Hắn chậm rãi rút trường kiếm, đi tới gần Nam Cung Liễu.
Hận.
Sao lại không hận được?
Hắn nhìn người nam nhân này——
Sao có thể không hận gã?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.