HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2008

“Ài ài, người ta có sở đoản, thì người ta cũng có sở trường mà.” Nam Cung
Liễu cười tủm tỉm, thế mà có tinh thần cãi lại đệ đệ mình, “Tuy đệ là thiên
tài trời ban, nhưng ta có thiên chất của mình nha.”
“…… Ngươi uống nhiều rồi.”
La Phong Hoa cũng cười, nâng chén rượu, nói: “Mong các ngươi cả đời
đều ở độ tuổi nhược quán, bằng sở trường, làm quân tử một đời.”
Nam Cung Liễu liền vỗ tay, khoác lên bả vai đệ đệ mình, làm cả người Từ
Sương Lâm không thoải mái, đẩy gã ra, Nam Cung Liễu không để bụng,
cười ha ha nói: “Sư tôn vừa nói vậy, ta bỗng nhiên nhớ tới, chúng ta tuy
không thả đèn trời, chỉ mong một điều, cùng ước đi.”
Từ Sương Lâm giật giật khóe miệng: “Ta cảm thấy chuyện ước mong này
rất ghê tởm.”
La Phong Hoa nói: “Viết lên giấy đi, viết xong, ném vào lửa, cũng sẽ trở
thành sự thật.”
Cuối cùng vẫn từng người viết ra nguyện vọng. La Phong Hoa thì là gì, tất
nhiên không cần nhiều lời, lúc y nâng chén chúc mừng, cũng đã nói rồi.
Nam Cung Liễu có chướng ngại đọc sách, thích vừa viết vừa nhẩm:
“Mong…… Ăn được uống tốt, có tiền đồ lớn, hòa thuận, đoàn viên.”
Từ Sương Lâm ghê tởm không chịu nổi, nhưng ghê tởm trộn chút cảm xúc
khó nguôi không rõ.
Hắn là con vợ lẽ, ở nhà không có nhiều người để ý tới hắn.
Sau khi La Phong Hoa đến, hắn mới có bạn, hắn và Nam Cung Liễu, còn có
sư tôn ba người, bọn họ thường cùng nhau chơi đùa, cùng nhau tu hành.
Nếu nói La Phong Hoa là sư phụ hắn, không bằng nói là bạn thân nhất đời
hắn đi.
Bởi vì có La Phong Hoa ở đó, hắn thậm chí không còn vô cớ ghen ghét
huynh trưởng nữa, hoặc để ý tới thân phận con vợ cả khó ưa. Bọn họ sớm
chiều ở chung, cũng có thể nhìn thấy chút đáng yêu trên người Nam Cung
Liễu.
“A Nhứ viết cái gì?”
Từ Sương Lâm không đáp, tuỳ tiện ném giấy vào trong lửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.