HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2011

Từ Sương Lâm quỳ gối trên đài chiêu hồn, rốt cuộc gào khóc thất thanh,
nước mắt chảy xuống theo khuôn mặt vặn vẹo, đáng ghê tởm của hắn, hắn
ôm lấy vuốt ve linh hạch La Phong Hoa, rốt cuộc khóc tê tâm liệt phế đến
mất tiếng tựa hồ như mỗi một tiếng gào khóc đều là đào từ sâu trong cổ
họng.
“Sư tôn…. La Phong Hoa…..”
Hắn tính hết mọi thứ, hắn chứa đầy điên cuồng cùng cừu hận, vặn vẹo cùng
khát vọng, dùng cả đời làm cục.
Lại hủy hoại như vậy ư?
Hắn nghĩ đến sau khi linh sơn luận kiếm hắn lòng tràn đầy oán hận, đến nỗi
lúc sau phụ thân truyền ngôi cho Nam Cung Liễu, hắn tâm sinh không cam
lòng, giận mà đoạt vị.
Hắn còn nhớ rõ khuôn mặt già nua của phụ thân trắng bệch, không thể tin
được mà trừng mắt nhìn hắn.
“Vị trí chưởng môn này là của ta.” Tay hắn bóp chỗ yết hầu phụ thân, càng
ngày càng siết chặt hơn, biểu cảm lạnh lùng mà hung ác, đáy mắt tinh
quang chớp động. “Trăm năm cơ nghiệp của Nho Phong Môn, phụ thân nếu
không muốn hủy, tự ta hành động. Ngài tuổi tác đã cao, nên rơi xuống rồi.”
“Nhứ Nhi….”
Hắn nhắm mắt lại, không cho phụ thân nói tiếp, kinh lạc trên tay bạo đột,
chỉ nghe được một tiếng “Răng rắc” lạnh thấu tim, là tiếng yết hầu đứt gãy.
Hắn tháo nhẫn Nho Phong Môn xuống, đặt ở bên môi.
Nhẫn ban chỉ lạnh băng, nhưng cũng không lạnh bằng mặt hắn lúc này.
“Ta chỉ là muốn một công đạo mà thôi, các người không cho ta, ta liền tự
mình đoạt lấy. Phụ thân, dưới chín suối, người không cần hận ta.”
Xoay người đi ra.
Cảnh tượng trong hồi ức thay đổi.
Đó là buổi tối đầu tiên sau khi hắn soán vị đoạt quyền, phó hầu ở lại dọn
dẹp vết máu đầy đất sau đại chiến, phụ thân đã chết, Nam Cung Liễu cũng
bị nhốt ở thủy lao, những người có ý đồ phản kháng hắn đều bị trấn áp, mọi
việc đã thành, hắn thế nhưng cũng nhất thời không biết nên làm cái gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.