HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2027

Trầm mặc một thoáng, gương mặt thối rữa đến phân nửa đột nhiên bật
cười. Hắn nhìn chằm chằm Mặc Nhiên: “Mặc Tông sư, đến hôm nay ta mới
phát hiện ngươi là một kẻ điên.”
Hắn ngừng một chút, dùng thanh âm nhẹ như gió thoảng nói tiếp: “Bởi vì
chỉ có kẻ điên mới có thể hiểu ta.”
Nói xong, hắn phá lên cười ha hả.
Tiếng cười ấy tựa hồ như con chó sức cùng lực kiệt, tuy đã từ từ già đi lại
vẫn hung ác chấp nhất chiếm giữ vách đá dựng đứng cheo leo, đến chết
cũng không lộ ra lấy một chút điểm yếu mềm.

Mặc Nhiên khép mắt, cũng nhỏ giọng nói với hắn: “Nam Cung Nhứ, ngươi
nghe này, trọng sinh chi thuật trên đời này vẫn còn người có thể thực hiện.
Nếu ngươi nguyện ý, ta sẽ cố gắng hết sức đi khẩn cầu Vô Bi Tự Hoài Tội
Đại sư, giữ lấy tính mạng sư tôn ngươi.”

“…”

Hắn xoè tay ra, đưa linh hạch bị tàn phá kia trả lại cho Từ Sương Lâm:
“Nhưng mong ngươi nói cho ta…”

Hắn đang cố nắm lấy một cọng cỏ cứu mạng.

Ấn đường nhíu lại, tại nơi mọi người không chú ý đến, trong mắt phảng
phất lộ ra một tia bất lực.

“Mong ngươi nói cho ta, người luôn giúp đỡ phía sau ngươi là ai?” Mặc
Nhiên hỏi, “Là ai nói cho ngươi tà môn trọng sinh chi thuật? Là ai dạy
ngươi Trân Lung Kỳ Cục?”

Ký ức cùng kiếp trước giao nhau, hòa làm một.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.