HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2029

Tiết Mông nghe xong cả giận: “Cái gì mà người lương thiện được đền bù
ác nhân nhận quả báo! Cái gì mà người tài được trọng dụng kẻ tầm thường
làm nô lệ! Người khác thiện hay ác, tài hay hèn lại từ miệng ngươi mà định
đoạt? Ngươi biến những người ngoài kia thành quân cờ… Còn có Nam
Cung Trường Anh… Còn có… Còn có…”

Hắn trộm nhìn thoáng qua sắc mặt Sở Vãn Ninh, đành hạ giọng: “Còn có
Nam Cung Tứ.” Tiết Mông có vẻ cực kỳ khó chịu cùng oan khuất: “Bọn họ
nguyện ý để ngươi thao túng ư? Bọn họ đáng phải chết ư?”

“Lúc nào mà chẳng cần có kẻ hi sinh.” Từ Sương Lâm nhàn nhạt liếc hắn,
“Tiết công tử, ngươi rốt cuộc vẫn chỉ là một thiếu niên mà thôi!”

Hắn bày ra loại biểu tình uể oải, tựa hồ không hề nguyện ý tranh cãi cùng
Tiết Mông. Hắn một lần nữa chuyển hướng về phía Mặc Nhiên.

“Ta đã rơi vào tay các ngươi, muốn chém muốn giết thì tùy.” Hắn thậm chí
còn dùng ngữ khí nhẹ nhàng, bâng quơ, “Trong túi Càn Khôn của ta còn
một quả lăng trì, các ngươi nếu cảm thấy không hả hận, bắt ta ăn cũng
được.”

Hắn vừa nói vừa lạnh lùng cười nhạo: “Dù sao năm hai mươi tuổi ta đã
sớm bị đám danh môn nghĩa sĩ các ngươi lăng trì rồi, lần này cũng chẳng
tính là gì.”

Hoàng Khiếu Nguyệt cãi: “Ai lăng trì ngươi? Há mồm nói dối, quả thực vô
sỉ!”

Nhưng Mặc Nhiên lại rõ ràng ý tứ của Từ Sương Lâm.

Loại lăng trì kia không ở thân thể, mà ở trong tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.