chưa từng nghĩ tới các ngươi, ta cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng làm
bậy…… Nhưng là…… Nhưng là……”
Hắn dừng một chút, nước mắt trong phút chốc đã rào rào rơi xuống.
“Nhưng là, ta thật sự thật sự rất để ý các ngươi. Về sau ta sẽ không bao giờ
mắng ngươi, không bao giờ ức hiếp Sư Muội…… Ta muốn tất cả mọi
chuyện đều giống như trước đây.” Nói câu cuối cùng, hắn đã khóc không
thành tiếng, “Ca, ngươi đừng gạt ta……”
Hắn như vậy, Mặc Nhiên nào còn nhẫn tâm mà nhìn tiếp, hắn đẩy Tiết
Mông đến bên cạnh Tiết Chính Ung, giọng nói trầm thấp mà nghẹn ngào:
“Nghe lời, cùng bá phụ đi thôi, chờ sự việc bên này giải quyết xong, ta lập
tức liền tới tìm các ngươi.”
Nói xong, hắn xoay người quay trở về kết giới Giao Sơn, hạ phong ấn
xuống, không quay đầu lại mà bước vào.
Ngói của đại điện trong Long hồn trì đã bị tàn phá, cột đá gãy đổ, một hồi
ác chiến đã qua, chỉ còn lưu lại một đống đổ nát hoang tàn.
Lưỡi đao của Đạp Tiên Quân đang đặt giữa cổ Sở Vãn Ninh, dùng lực đạo
tàn nhẫn một chút, máu tươi chói mắt từ dưới làn da ứa ra, nhiễm trên lưỡi
đao đen như mực.
Sở Vãn Ninh khép mi mắt, nhấp môi không nói.
“Sư tôn, trận đánh này, ngươi đánh không khỏi quá mức thất thần rồi.”
“……”
“Ngươi không chuyên tâm a.” Đạp Tiên Quân túm y từ trên mặt đất lên,
vung tay, lưỡi đao Bất Quy trong nháy mắt biến mất, nhưng đồng thời hắn
hạ xuống một đạo chú cấm chế mạnh nhất, ánh sáng xanh âm u chặt chẽ
trói buộc quanh thân y, hắn nắm cằm Sở Vãn Ninh, cưỡng ép y ngẩng đầu
lên.
“Nói cho bổn tọa biết, ngươi đang suy nghĩ gì?”
Sở Vãn Ninh chậm rãi mở to mắt, trong đôi mắt đang phản chiếu ảnh
ngược của một gương mặt cực kỳ quen thuộc, nhưng cũng cực kỳ xa lạ.
Y cảm thấy run sợ.
Y biết người này không phải Mặc Nhiên, nhưng mỗi chiêu mỗi thức của
người này đều giống Mặc Nhiên như thế, càng đáng sợ chính là, y bỗng