HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2110

khoác lên cho mình.
Sở Vãn Ninh lo lắng sốt ruột hỏi: “Làm sao vậy? Uống không được sao?”
Tiểu Mặc Nhiên đã nói không nổi nữa, chỉ có tiếng nức nở mỏng manh
phát ra từ trong cổ họng, nheo lại đôi mắt đen nhánh, không còn sức lực mà
nhìn y.
“Để ta đổ ra cho ngươi, ngươi đừng lo.”
Mở nắp ấm ra, thiếu niên đổ cháo trong lòng bàn tay, y lo lắng cẩn thận mà
nâng tay qua, thái độ y có chút do dự, đại khái là cảm thấy như vậy có chút
dơ, có lẽ đứa bé này sẽ không chịu uống.
Chỉ là, rốt cuộc y đã suy nghĩ nhiều rồi.
Dơ ư?
Từ Lâm Nghi đến Vô Bi Tự, dọc đường đi Mặc Nhiên đã uống qua nước
sông, nước mưa, thậm chí cả nước bùn. Hắn đã ăn qua trái dại, cơm thừa,
lúc bất lực nhất, hắn thậm chí còn nuốt luôn con giun, liếm qua con kiến, ăn
luôn bùn đất.
Hắn nằm sấp trên mặt đất, thò đầu lại gần mà uống cháo, khi đó hắn cảm
thấy thứ đang chảy qua cổ họng hắn chính là dương chi cam lộ, còn người
đang nâng tay cho hắn uống cháo kia chính là thần tiên đến từ nơi chín tầng
trời.
“Chậm một chút, chậm một chút, không đủ vẫn còn.” Sở Vãn Ninh vừa
hoảng hốt lại vừa khó chịu, y nhìn cái đầu nhỏ dơ bẩn đang chôn ở hai lòng
bàn tay mình, vừa thê thảm vừa chật vật, vừa đáng thương lại vừa tham lam
mà liếm cháo, đầu lưỡi cuộn tròn, giống như bộ dáng của con thú nhỏ đang
uống nước.
“Ngươi từ đâu tới vậy……” Y không nhịn được mà hỏi như thế.
Nhưng Mặc Nhiên chỉ nức nở một tiếng, không có trả lời, uống cháo xong
rồi, trong đôi bàn tay chắp lại chỉ còn sót một ít, hắn vẫn không chịu từ bỏ,
không ngừng liếm lên lòng bàn tay tiểu ca ca này, liếm đến Sở Vãn Ninh
vừa ngứa lại vừa đau.
Ngứa là ở tay.
Đau là ở trong lòng.
“Không sao, vẫn còn, ta lại đổ cho ngươi một chút nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.