HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2109

tán bên tai Mặc Nhiên, “Ta đưa cho y chiếc ấm đất chứa cháo trong hành
trang, cho phép y tự đi cứu đứa bé không mời mà đến kia. Lúc đó ta không
biết, chuyện này khiến Sở Vãn Ninh cảm nhận được gì, cũng không biết
sau này sẽ khiến y làm ra lựa chọn như thế nào. Ta lúc đó, cái gì cũng
không biết.”
Mặc Nhiên ngơ ngác nhìn Sở Vãn Ninh lấy chiếc ấm ra từ hành trang, đưa
đến bên miệng đứa bé kia.
Đứa bé như chết đói mà lết đến gần, nhưng mút không được.
Hắn đã sắp chết đói, không còn chút sức lực dư thừa nào.
Hầu kết Mặc Nhiên khẽ động.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy trong đầu như có một hạt giống vừa đâm chồi,
đẩy bùn mọc thẳng lên.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy tất cả những chuyện trước mắt này sao lại quen
thuộc như vậy ……
Hắn nhìn.
Hắn hoàn hồn.
Rồi sau đó, tại một chi tiết mấu chốt nào đó, giao long rẽ sóng, mây nước
cuồn cuộn.
Hắn bỗng chốc đứng lên, ngón tay nắm thành quyền ——
Hắn nhớ ra!
“Là ngươi?” Hắn vội vàng mà chạy về phía Sở Vãn Ninh đang ở trong bức
họa, đồng tử kịch liệt co rút, “Ngươi là hắn? Là hắn? Ngươi thế nhưng……
Ngươi thế nhưng……”
Hắn nói không được nữa, hắn bỗng dưng lấy cánh tay che khuất hai mắt.
Trong cổ họng toàn là đau khổ.
Sao hắn lại không nghĩ tới.
Người đó thế mà lại là Sở Vãn Ninh.
—— đứa bé sắp chết cóng trong đống cỏ khô kia, là năm đó sau khi mai
táng mẫu thân xong, đã một đường bò từ bãi tha ma ra, không còn chỗ để
về, đi khắp nơi ăn xin, đó chính là mình!!!
Ảo cảnh cùng ký ức đan xen, từ trước đến giờ Mặc Nhiên đều không thể
quên ngày trời tuyết đổ năm đó, người thiếu niên cởi chiếc áo choàng ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.