HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2135

“Sở công tử, người có thể tha thứ cho ta hay không?”
Một tiếng Sở công tử, không biết là nói cùng Sở Vãn Ninh trăm năm sau,
hay là nói cùng Sở Tuân trăm năm trước.
Âm hết, bỗng nhiên gió nổi, vô số mảnh nhỏ ký ức như là tuyết trắng, phiêu
du lướt nhẹ qua mặt, bay lả tả trong gió. Những tội và nghiệp trong suốt hai
trăm năm, hỉ và bi trong suốt mười bốn năm, đều trong giờ phút này, giao
thoa ——
Con trẻ đang cười…
Ngươi hỏi một, ta đối một, cái gì nở hoa trong nước? Hoa sen nở hoa
trong nước.
Ngươi hỏi hai, ta đối hai, cái gì nở hoa từng chùm? Cây du nở hoa từng
chùm….

Thiếu niên trong tranh….
Không biết độ người, làm sao độ mình.
Tiên này, không tu cũng được…

Đến cuối cùng, mắt phượng khép lại….
Từ biệt tại đây…… Đại sư.
Những mảnh hồi ức mênh mông trùng trùng điệp điệp luân phiên, lướt qua
như đèn kéo quân, thời điểm khi ánh sáng chói lóa nhất, trước mắt Mặc
Nhiên lại hiện lên bóng dáng khom lưng của Hoài Tội, đang ngồi trước án
kỷ, hạ bút đề lên thần mộc trước mắt.
Chuông chùa vang lên.
“Vậy gọi ngươi, là Sở Vãn Ninh đi.”
Âm hết, sóng lớn dâng trào, Mặc Nhiên chìm nổi trong dòng hồi ức cuồn
cuộn, ngay sau đó đột nhiên bị đẩy ra khỏi quyển trục, ngã xuống mặt đất
đầy đá phía trước huyệt động Long Huyết sơn.
Thời gian bên trong và bên ngoài quyển trục trôi qua không giống nhau,
giờ phút này ở nhân gian đã là hoàng hôn, một vầng mây đỏ bao la hùng vĩ
phủ khắp đất trời, ánh tà dương khoan thai. Mặc Nhiên nằm, tựa như trở về
buổi tối của nhiều năm trước kia, Hoài Tội trích máu làm thần mộc, nhân
gian từ đây có một đứa trẻ tên Sở Vãn Ninh.
Hắn nằm trên mặt đất, ánh mắt thẫn thờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.