Hàng mi Sở Vãn Ninh khẽ động, nhưng cuối cùng y vẫn nói: “Sẽ không.”
Mặc Nhiên không buông tha: “Ngươi đã từng làm. Chính là năm đó……
năm mà hắn đi.”
“Ta làm không tốt.” Trên mặt Sở Vãn Ninh không có quá nhiều cảm xúc,
“Ngươi nói không sai, đó là bắt chước bừa.”
Mặc Nhiên nheo lại đôi mắt: “Ngươi đang ghi thù bổn toạ?”
“Không có.”
“Vậy nếu bây giờ bổn tọa lệnh ngươi làm thì sao?”
Sở Vãn Ninh không nói gì, ánh mắt Mặc Nhiên như lửa bỏng mãnh liệt mà
nhìn gần y: “Hỏi ngươi đó. Nếu bây giờ ta muốn ngươi làm, ngươi còn
nguyện ý hay không?”
“Nếu thật ta làm…” Sở Vãn Ninh rốt cuộc mở mắt ra, lãnh đạm mà nhìn
hắn, “Ngươi sẽ ăn sao?”
Không ngờ sẽ bị hỏi lại một câu như vậy, trên mặt Mặc Nhiên thoáng chốc
hiện lên một tầng huyết sắc, tựa như do rượu mà đỏ, lại tựa như tức giận
mà thành. Tóm lại cảm xúc trong mắt hắn bỗng nhiên trở nên rất mơ hồ,
thất thần vài khắc, sau đó mới phản ứng lại. Vì thế hắn nghiến răng nghiến
lợi, hung tợn “xoảng” một tiếng hất văng chén rượu trên bàn, mỹ tửu Lê
hoa bạch đổ đầy trên đất.
Mặc Nhiên hung ác nham hiểm mà đứng lên, thân ảnh giống như núi cao.
Hắn bước qua mảnh vỡ, đi đến trước mặt Sở Vãn Ninh, túm vạt áo đối
phương kéo lên.
“Ngươi cũng vậy, Tống Thu Đồng cũng vậy.” Đạp Tiên Quân nghiến răng
nghiến lợi, “Các ngươi, tất cả đều khiến bổn toạ khó chịu.”
Hắn buông Sở Vãn Ninh ra, rồi như một con trọc ưng mà đi đi lại lại, vòng
quanh tại chỗ ——
Bỗng nhiên, bước chân dừng lại.
Hắn quay đầu trừng mắt nhìn Sở Vãn Ninh, hỏi: “Ngươi khi nào đã dạy ta
mấy câu như kiến tín như ngộ, triển tín thư nhan?”
Đạp Tiên Quân giờ phút này đã uống đến say chuếnh choáng, nói chuyện
một chút lý trí cũng không có, nhớ đến đâu thì nói đến đó.
“Tại sao ta một chút cũng không nhớ ra.”