HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2204

Tim như nổi trống.
Mấy phần trầm mặc, trả lời y, là câu hỏi mê mang mơ hồ của Mặc Nhiên:
“Nhớ rõ cái gì?”
Trống ngừng.
Nỗi sợ hãi như chiếc mỏ sắc kia rốt cuộc phá vỏ thoát xác mà ra, điên
cuồng giẫm đạp tuôn ra phủ trời ngập đất, càng quét đến người duy nhất
còn tỉnh táo trong phòng, sóng lớn tràn bờ!
Da đầu Sở Vãn Ninh đều đã tê rần —— hắn không nhớ rõ? Sao có thể
không nhớ rõ?!
Lúc trước Mặc Nhiên nói phải viết thư cho mẫu thân, viết ước chừng hơn
ba trăm phong thư, nói là muốn viết đủ một ngàn phong thư, rồi sau đó đến
lễ Vu Lan đốt đi, đốt cho mẫu thân dưới địa phủ……
Hơn ba trăm phong thư, sao có thể dễ dàng quên!
Môi y hơi hơi phát run, bỗng nhiên có một suy đoán cực kỳ đáng sợ. Sở
Vãn Ninh nói giọng khàn khàn: “Ngươi…… Có nhớ lần đầu tiên nhìn thấy
Thiên Vấn, chính ngươi đã từng nói gì không?”
“Ta đã nói cái gì?” Mặc Nhiên nói, “Chuyện đã qua bao lâu, sao ta có thể
nhớ rõ.”
“Ngươi nói ngươi cũng muốn có thần võ như vậy.” Sở Vãn Ninh nói,
“Ngươi cũng muốn có một dây Thiên Vấn……”
Cái người đã uống say kia lập tức hỏi lại y, trong ánh mắt lộ ra một tia trào
phúng: “Ta muốn Thiên Vấn làm cái gì? Là để giết người, hay để thẩm
vấn?”
Sở Vãn Ninh thấp giọng nói: “Con giun.”
Năm đó bên ngoài Hồng Liên Thủy Tạ, thiếu niên non nớt như chồi lộc
xanh tươi, mỉm cười mà giương lên một chiếc ô giấy, nói với y: “Có thể
cứu con giun a.”
Nhưng giờ này khắc này, Đạp Tiên Đế Quân nheo lại đôi con ngươi như
lang như hổ, lại có chút khó hiểu mà hỏi lại: “Con giun cái gì?”
Bên ngoài thiên lôi phá không, tử điện xuyên đêm.
Ầm ầm vang dội chấn động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.