HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2247

“Một chữ, ta viết bốn năm lần cũng không được, ngươi rất giận, nhưng
cũng không mặc kệ ta.” Mặc Nhiên nói, “Sau đó ngươi nắm tay ta, ngoài
cửa sổ có hoa bay vào, ta thấy…”
Hắn rơi sâu vào hồi ức giấc mộng kia, thậm chí không tự xưng là bổn toạ
nữa.
Mặc Nhiên dừng một chút, biểu tình trong giây lát thực thanh bình.
“Ta thấy trên giấy viết, thấy thư như gặp, đọc thư như thấy mặt.”
Hắn nói tới đây, đột nhiên nhếch miệng cười. Nụ cười kia không thể nói là
khuây khỏa hay dữ tợn.
“Loại chuyện này cũng chỉ có thể mơ mới thấy được.”
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt chứa rất nhiều tâm sự kia, dần dần, lại khôi phục
về ánh lạnh lẽo thuộc về Đạp Tiên Quân: “Biết vì sao bổn toạ muốn gặp
ngươi không?”
“…”
Bàn tay nâng lên, chạm đến gương mặt hơi lạnh của Sở Vãn Ninh.
“Trong giấc mơ kia, dáng vẻ của ngươi rất đẹp.” Đạp Tiên Quân nhàn nhạt,
“Đẹp tới mức thậm chí bổn toạ không thể quên nổi. Nên bổn toạ muốn chân
chính gặp ngươi.”
Sở Vãn Ninh rũ mắt xuống.
“Ta sợ ta không hận ngươi, ta muốn hận ngươi.” Mặc Nhiên nói, “Bằng
không ta…”
Bỗng nhiên nghẹn lời, bằng không làm sao?
Bằng không ta sẽ không cách nào thoải mái, bằng không ta sẽ không biết
tiếp theo nên đi thế nào, bằng không ta sẽ không biết nên tiếp tục tàn phá
nhân sinh thế nào.
Ta phải hận ngươi, ta không thay đổi, cũng chẳng hận sai.
“Vãn Ninh.” Hắn rốt cuộc nhắm mắt than thở, “Trên đời này chung quy chỉ
còn ta với ngươi thôi.”
Nhất thời tim như bị dao đâm, Sở Vãn Ninh muốn nói chuyện, bỗng cảm
thấy một chân rơi xuống biển sâu vạn trượng, trượt chân ngã xuống chợt
tỉnh mộng!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.