HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2251

Thấy y trầm mặc, Sư Muội liền ôn nhu mà cười: “Ngươi đối hắn thật đúng
là để tâm. Câu nói đầu tiên khi tỉnh lại chính là tìm hắn, đến ta là ai cũng
không thèm hỏi một câu. Vì một người đã chà đạp ngươi hơn nửa đời
người, không đáng đi.”
Nam nhân bị bịt mắt trói chặt tay mấp máy môi, đường cong sườn mặt đến
cằm càng thêm vẻ gầy gò tiều tuỵ.
Sư Muội nhìn chằm chằm trong chốc lát, cảm thấy tà hoả dần dần bốc lên
trong lồng ngực. Nhưng hắn luôn tự nhận mình ung dung, làm chuyện gì
cũng đều không nóng vội.
Người ăn cơm nên là ưu nhã, không lộ hàm răng, không để dính mép. Cái
kiểu ăn xương cốt huyết nhục đều nuốt sạch như Đạp Tiên Quân kia quá
mức hấp tấp, mỹ vị còn chưa tinh tế nhấp nháp đã chỉ còn trơ lại cái bát
không.
Đó là chó đói đầu thai, Sư Minh Tịnh chướng mắt.
Cho nên, bên dưới của hắn tuy đã nổi lửa, nhưng vẫn chậm rãi mà tưới một
lớp tươi mới cho món ăn trời ban của mình, ung dung mà dày vò từng tấc
da thớ thịt. Chờ nấu đến xốp giòn toả hương, mới từ từ hé miệng nhỏ ăn
vào bụng.
“Mặt khác, hỏi một câu lạc đề. Quýt đã đưa đến miệng ngươi còn không
chịu ăn sao?” Sư Muội cười khẽ, “Ngươi ương ngạnh như vậy, trước kia
làm thế nào mà hầu hạ Đạp Tiên Đế Quân?”
“Lấy ra.”
“Ta cảm thấy ngươi tốt nhất vẫn nên ăn đi, mấy ngày nay chưa uống một
giọt nước, môi ngươi đều nứt hết rồi.”
Sở Vãn Ninh lại chỉ cắn răng nói: “Mặc Nhiên đâu?”
Sư Muội nhìn chằm chằm y vài lần, chậm rãi, không cười nữa.
“Bất luận là kiếp này hay kiếp trước, bất luận là có ký ức hay không có ký
ức, trong mắt ngươi đều chỉ có Mặc Nhiên. Sư……” Chữ “tôn” chưa nói ra
miệng đã biết lỡ lời, nên lập tức ngừng lại.
Nhưng lại lướt qua người Sở Vãn Ninh một tia run rẩy.
Sư Muội nheo đôi mắt: “Ngươi nói ta nghe, rốt cuộc Mặc Nhiên hắn tốt ở
chỗ nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.