Nam tử nói: “Ta rất muốn biết, đời trước, vì chuyện của chúng ta rốt cuộc
đã phải hy sinh những gì. Ngươi nói thật với ta.”
Không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên hỏi như vậy, giữa chân mày Sư Muội
dường như châm lên một ngọn lửa, ánh mắt u ám: “Không phải ta đã sớm
nói với ngươi hay sao? Chết một ít người vô tội, điều này quá đỗi bình
thường. Ngươi nếu biết chúng ta từng bị giẫm đạp thế nào, liền sẽ ——”
“Một ít là bao nhiêu?”
Thanh âm ôn hòa mà kiên quyết đánh gãy lời Sư Muội. Sư Muội trong
nháy mắt gần như câm nín.
Sắc mặt hắn tối hẳn lại. Điều này thực sự kỳ lạ, bởi Sư Muội ngày thường
là kiểu người không hỉ không nộ, nhẹ nhàng thanh thoát. Nhưng trước mặt
nam tử thần bí này, hắn tựa hồ không ngại giương nanh múa vuốt. Như thể
sát khí trên mặt hắn lúc này, nam tử căn bản không nhìn tới.
“Một ít chính là một ít, chẳng lẽ còn muốn ta phải lập danh sách những
người vô tội tử nạn đưa ngươi cùng xem xét sao?”
Nam tử lại nhàn nhạt cười, hắn nhẹ giọng nói: “Được rồi, ngươi cũng biết,
ta rốt cuộc không nhìn thấy.”
“…”
“Ta vẫn luôn rất phối hợp với ngươi, từ lúc ngươi tới tìm ta, nói cho ta biết
chân tướng của kiếp trước. Nhiều năm như vậy ta vẫn luôn ở bên giúp
ngươi. Ngươi ẩn núp ở Cô Nguyệt Dạ, ta liền ở Tử Sinh Đỉnh qua mắt kẻ
khác.” Nam tử nói, “Có một chút khó hiểu, tất nhiên cũng có hoang mang,
nhưng tâm tư của ngươi chính là suy nghĩ của ta, ngươi theo đuổi chính là
ta theo đuổi —— Vì điểm chung của chúng ta, ta sớm đã không màng sinh
tử. Ta vẫn luôn cho rằng ngươi cũng là dạng người này, cho nên ta có thể
hy sinh cả bản thân mình, chỉ cần chúng ta có thể thành công.”
Sư Muội đột nhiên đứng dậy, đi qua đi lại.
“Ngươi nói những lời này là có ý gì? Ngươi không màng sinh tử, ý muốn
nói ta sống cẩu thả tạm bợ?”
Hắn phất tay áo, quay đầu nhìn chằm chằm bạch y nam tử, sắc mặt âm trầm
lạnh lẽo.