HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2436

Đạp Tiên Quân nhíu mày: “Hạ chú này làm gì? Giao Sơn cũng chẳng còn ai
khác, Nam Cung Liễu thì tâm trí tiểu quỷ tóc tơ, chả ai có thể tới cứu y.”
Sắc mặt Sư Muội không đổi, nhàn nhạt nói: “Cướp nhà khó phòng.”
“Ai?”
“Ngươi không quen.” Sư Muội thở dài, “Là một người thân cận nhất của ta.
Không nói, đi thôi.”
Hai người rời đi.
Trong mật thất thanh lãnh, chỉ còn lại một mình Sở Vãn Ninh. Y vẫn còn
hôn mê, ký ức hai đời quay cuồng dần khôi phục.
Nhưng không ngừng, ngay cả Sư Muội cũng cảm nhận được, Sở Vãn Ninh
vốn dĩ lặp lại triền miên mãi như vậy, thần thức và ký ức đều chưa hoàn
toàn khôi phục, cũng không phải bởi vì thân thể y không khoẻ, còn vì một
nguyên nhân rất quan trọng——
Y phải khôi phục, không chỉ có ký ức của một mình mình!
Có lẽ vì địa hồn ở trong thân thể Mặc Nhiên đã lâu, suốt ngày dây dưa quấn
quít bên linh hồn Mặc Nhiên, lúc địa hồn quay về, cũng mang cho y ký ức
sâu bên trong linh hồn Mặc Nhiên.
—— giờ khắc này, những ký ức ấy dũng mãnh tan thành từng mảnh vào
trong đầu y. Y đang mơ, mơ thấy toàn chuyện cũ rách nát không chịu nổi.
Đầu tiên y mơ thấy ở bãi tha ma, đứa trẻ đầu bù tóc rồi than khóc bên thi
thể nữ nhân hư thối, nước mắt nước mũi đầy mặt, hai mắt đậm lệ mơ hồ.
“Mẹ… Mẹ… Có ai không? Có ai không… Mang ta chôn đi, mang ta chôn
cùng với mẹ đi…”
Sau đó mơ thấy ở Túy Ngọc Lâu tại Tương Đàm, Mặc Nhiên bị đánh đến
mức cả người tím xanh, cuộn tròn trong chuồng chó, không có thức ăn,
không có cả nước uống, thậm chí hắn không thể xoay người.
Có đứa trẻ tầm tuổi hắn ngoác miệng cười nhạo hắn: “Cũng không nhìn lại
bộ dạng mình thế nào, còn muốn làm anh hùng? Ta thấy ngươi đúng là nực
cười! Phi! Cả đời ngươi đều nực cười!”
Nước miếng nhổ tới.
Tiểu Mặc Nhiên nhắm mắt lại.
Lông mi Sở Vãn Ninh run rẩy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.