HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2438

Đây là lần đầu tiên y thấy diện mạo mẫu thân Mặc Nhiên, y bỗng nhiên
hiểu ra vì sao năm đó ngoài Vô Bi Tự, tiểu Mặc Nhiên lại theo bản năng
siết chặt vạt áo mình, cũng hiểu ra vì sao trước Thông Thiên Tháp, thiếu
niên kia lại đi tới phía mình, chấp nhất năn nỉ mình, thu hắn làm đồ đệ.
Thiếu niên cười xán lạn nói: “Bởi vì nhìn qua người đẹp nhất, ôn nhu
nhất.”
Lúc ấy, tất cả mọi người sau lưng đều cười Mặc Nhiên mắt mù, thấy Mặc
Nhiên đang vuốt mông ngựa.
Kỳ thật không phải.
Không phải…
Hắn không phải mù, cũng chẳng phải vuốt mông ngựa, là không thể nói rõ
sự thật, không thể lôi kéo Sở Vãn Ninh nói: “Tiên quân, lúc người cúi đầu,
kỳ thật có hơi giống người đối xử tốt nhất với ta trên đời này. Nàng đã
không còn nữa, người có thể để ý ta không, có thể thay nàng, nhìn ta nhiều
hơn không.”
Ta rất nhớ nàng.
Mặc Nhiên không thể nói gì, chỉ có thể nhịn nổi chua xót lớn trong lòng,
nhịn nước mắt dâng lên. Chịu sự lạnh nhạt bỏ qua của Sở Vãn Ninh. Đuổi
theo sau, ra vẻ thong dong mà cười vui vẻ, lừa gạt mọi người.
Không ai biết quá khứ của hắn, không ai có thể chia sẻ nỗi đau khổ với hắn.
Hắn chỉ có thể cười xán lạn như thế, dưới Thông Thiên Tháp, nụ cười kia
quá nóng bỏng, quá khao khát, cất giấu nỗi nhớ vô bờ vô tận, làm bỏng Sở
Vãn Ninh như vậy.
Mặc Nhiên mở to mắt.
Hắn không ở Tử Sinh Đỉnh, hắn ở gian tù cực kỳ hẹp. Nơi bốn bức tường
ẩm mốc hôi hám, ánh sáng duy nhất chiếu vào thông qua ô cửa đưa cơm
nhỏ dưới cửa sắt đen.
Đỉnh nhà tù khắc từng câu văn răn dạy, hắn biết mình đang ở nhà tù.
Đó là thánh điện để phán thẩm công chính công bằng nhất thiên hạ, công
đường riêng biệt với thập đại môn phái ở Tu Chân giới.
Thiên Âm Các.
Hắn nằm trong, yết hầu khô rát, da môi nứt nẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.