HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2439

Xung quanh thật yên lặng, yên lặng tới mức trong màng nhĩ tự sinh ra tiếng
gió trống rỗng, có thể nghe thấy tiếng linh hồn thì thào. Hắn ngơ ngác hồi
lâu mới có thể hợp lại ý thức đã tan rã của mình——
Hắn kỳ thật cảm thấy mình kiếp trước nên có một ngày như vậy, nhưng vẫn
mệnh đối xử quá tốt với hắn, để hắn sống qua loa hai đời, đến đời này mới
thanh toán tội nghiệt của hắn.
“Mặc Nhiên, ăn cơm.”
Không biết nằm bao lâu, ở đây, thời gian đều mơ hồ.
Hắn nghe thấy có người tới, đẩy cơm canh vào trong cho hắn, một chiếc
bánh chiên dầu, một chén canh.
Hắn không đứng dậy tới nhận, người hầu Thiên Âm Các kia cũng không
thèm nói gì với hắn nữa, bước chân loạt xoạt, rất nhanh đi xa.
Sở Vãn Ninh sao rồi?
Tử Sinh Đỉnh sao rồi?
Những quân cờ phá huỷ cuối cùng đã tới đâu?
Hắn mơ mơ màng màng, vẫn luôn mệt mỏi tự hỏi ba câu này, nghĩ thật lâu,
mới nguyện ý nhận mệnh, biết rằng chẳng ai nói cho hắn đáp án.
Hắn giờ thành phạm nhân trong tù.
Hắn ngồi dậy.
Ngực đau từng cơn, toàn thân không có chút sức lực, linh lực đã từng mãnh
liệt mênh mông không biết tung tích. Hắn dựa vào vách tường phát ngốc
một lát——
Hoá ra sau khi linh hạch vỡ nát, lại là loại cảm giác này.
Không triệu hoán được thần võ, không thi triển được pháp thuật, như theo
gió vượt ngàn con sóng cồn cát mất đuôi, mây cao gió lạnh không còn
cánh.
Hắn cuộn trong góc, mắt đen mênh mang ngơ ngác nhìn phía trước.
Mặc Nhiên bỗng rất khổ sở, nhưng khổ sở cũng không phải do mình mà
thành, hắn nhớ tới Sở Vãn Ninh kiếp trước, thiên đạo luân hồi, hắn rốt cuộc
cũng cảm nhận sâu sắc được sự bất lực và thống khổ khi ấy của Sở Vãn
Ninh.
Hắn rất muốn nói một câu xin lỗi với Sở Vãn Ninh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.