HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 248

“Ngươi đi đi.”
Đạp Tiên Quân cảm thấy mình giữ được cái mạng nhỏ rồi, vội vội vàng
vàng chạy đi.
Đuổi hắn đi rồi, Sở Vãn Ninh lại nằm lên giường, nâng tay mở ra, xuyên
qua khe hở giữa các ngón, nhìn ra ngoài cửa sổ ngập hoa sáng lạn, gió thổi
qua hoa lạc, hương tuyết ồn ào.
Màu hải đường nhẹ nhàng, giống như kí ức vớ vẩn tối qua.
Y quyết định đánh chết cũng không chủ động nhắc lại chuyện tối qua.
Quá xấu hổ!!!
Ngọc Hành trưởng lão giữ mặt mũi như vàng, cần mặt mũi không cần sống.
Vì thế mấy hôm sau, khi Mặc Nhiên gặp lại Sở Vãn Ninh, Ngọc Hành
trưởng lão vẫn gió thoảng mây trôi, dáng vẻ thong dong, cao quý lãnh
diễm, bạch y nhẹ nhàng.
Đêm họ ôm nhau ngủ kia, không ai chủ động nhắc lại. Chỉ thỉnh thoảng ánh
mắt giao nhau, tầm mắt Mặc Nhiên tựa hồ sẽ dừng trên người Sở Vãn Ninh
một lát, rồi sau đó lại theo thói quen, đuổi theo Sư Muội.
Mà Sở Vãn Ninh thì sao?
Lúc y chạm mắt Mặc Nhiên, sẽ lập tức lạnh như băng quay đầu đi. Sau đó,
khi đối phương không nhận ra, làm như lơ đãng, lại liếc mắt qua nhìn một
cái.
Tiết Chính Ung rất nhanh biết chuyện Sở Vãn Ninh bị phạt.
Quả nhiên, tôn chủ Tử Sinh Đỉnh bênh vực người của mình, lập tức phát
hoả. Chỉ có điều hoả này chiếu lên ai cũng không được, nên gã chỉ có thể
đóng cửa lại, tự bực với chính mình.
— Sớm biết vậy nên thêm một luật vào quy củ của Tử Sinh Đỉnh: Luật
không dùng với trưởng lão.
Vương phu nhân pha một ấm trà, ôn tồn nhỏ nhẹ nói chuyện với gã rất lâu,
Tiết Chính Ung mới bớt giận, nhưng vẫn nói: “Ngọc Hành trưởng lão trời
sinh tính quật cường, về sau y còn như vậy, nương tử giúp ta khuyên nhủ
một chút. Y là tông sư các môn phái ở Thượng Tu giới cầu mà không được,
lại ở chỗ ta chịu khổ như vậy, bảo lương tâm ta sao có thể bình tĩnh?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.