HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2510

Vô dụng.
Sở Vãn Ninh rất nóng lòng, mắt phượng ướt hồng, nước mắt lặng lẽ mà lăn
xuống, y lại vuốt tóc hắn, nghiêng mặt sang, ghé môi hôn lên thái dương
ướt lạnh của hắn, khàn khàn nói: “Đừng ngủ, ngươi nói cho ta nghe, cái gì
rổ?”
Trên mặt những người vây xung quanh tràn đầy cảnh giác, xem thường, rét
lạnh, đề phòng, chán ghét, ghê tởm.
Nhưng thế thì sao.
Cái gì cũng không còn quan trọng.
Thanh danh, tôn nghiêm, tính mạng.
Hai kiếp rồi, y đều tận mắt nhìn thấy Mặc Nhiên rơi vào vực sâu, lại bó tay
chịu thua. Y chỉ cảm thấy sao lại thống khổ như vậy, cảm thấy chính mình
sao lại thất bại như vậy.
Là y đến chậm rồi.
Mặc Nhiên vô lực, ý thức đã bắt đầu tan rã, máu càng chảy càng nhiều,
thân thể cũng càng lúc càng lạnh, hắn nhẹ nhàng nói: “Ta chỉ có một cái rổ
nhỏ…… trong rổ có một cái lỗ………. là trống không………….vớt đã thật
lâu……”
Hắn theo bản năng mà muốn cuộn tròn lên.
Đôi môi xanh trắng ngập ngừng, nức nở.
“Sư tôn…… Tim đau quá……”
“Ngươi ôm ta một cái, cầu xin ngươi.”
Sở Vãn Ninh tim đau như cắt, chỉ không nhịn được mà nói: “Ta ôm ngươi,
không đau, không đau.”
Nhưng Mặc Nhiên đã không nghe thấy được nữa, ý thức Mặc Nhiên đã hỗn
loạn.
Đều hỗn loạn rồi.
Giống như đứa trẻ của nhiều năm trước ở trong phòng chứa củi không nơi
nương tựa, áo cơm không đủ,
Giống như đứa trẻ quỳ xuống bên thi thể thối rữa của mẫu thân trong bãi
tha ma, thất thanh mà khóc rống,
Giống Đạp Tiên Đế Quân rốt cuộc cũng không trở lại được quá khứ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.