HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2511

Giống thân ảnh côi cút cô tịch đứng dưới Thông Thiên Tháp năm nào,
Giống Mặc tông sư giương kiếm độc hành năm năm chờ y hồi hồn,
Giống nam nhân cuộn người trên đệm giường đã ướt gối trong đêm mưa
to…
“Ta đau quá…… Thật sự đau……”
“Sư tôn, có phải ta đã trả hết hay không? Có phải ta đã sạch sẽ hay
không……”
Càng lúc càng mơ hồ.
“Sư tôn.”
Đứa trẻ kia, thiếu niên kia, ác ma kia, bạo quân kia, đồ đệ nhỏ kia, cuối
cùng nghẹn ngào, chậm rãi, giọng nhẹ như mây khói.
“Trời tối rồi, ta sợ quá…… Ta muốn về nhà……”
Sở Vãn Ninh vẫn luôn nghe hắn nói, giờ này khắc này, đã khóc không
thành tiếng.
Mặc Nhiên, Mặc Nhiên, tại sao ngươi lại ngốc như vậy?
Trả hết cái gì, sạch sẽ cái gì……
Là ta thiếu ngươi mà.
Ai cũng không biết chân tướng, chính ký ức của ngươi cũng bị huỷ diệt.
Nhưng rốt cuộc ta lại biết ——
Ta rốt cuộc biết, ngươi chỉ làm đồ đệ ta vài tháng, lại dùng hết cả hai đời để
bảo hộ ta.
Gánh lấy tất cả bêu danh, tội danh, hiểu lầm, vu oan.
Bị ép trở nên ngông cuồng, điên dại, khát máu, ô dơ.
Nếu như không có ngươi, hôm nay người quỳ gối sám tội trên đài này, hẳn
chính là ta, người bị moi tim…… cũng sẽ là ta.
Là Đạp Tiên Đế Quân dùng linh hồn của chính mình, bảo vệ Vãn Dạ Ngọc
Hành.
Từ đây hắn vĩnh viễn sa đoạ hắc ám.
Mà y mãi mãi lưu lại quang minh.
Đều sai rồi.
Nhưng chính lúc này, đám đệ tử tinh nhuệ Thiên Âm Các giống như những
con báo săn đã lượn vòng quầng đảo từ rất lâu rồi, vuốt sắc xé rách không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.