HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2536

Sư Muội thong thả ung dung đi tới phía họ. Màn đêm được ánh sét chiếu
sáng, nổ ầm rung động, chiếu rọi dung nhan khuynh quốc khuynh thành
của Sư Muội.
“Tựa như ngươi nói, người tốt như vậy, phục vụ ta, trở thành người của ta,
sao lại không thể? Cho dù có biến thành ác mà thì đã sao. Đến lúc đó chỉ
với mỗi ta ta nói gì người nghe nấy, lưu luyến si mê ta, chẳng phải tuyệt
diệu ư.”
Y biết Sở Vãn Ninh sẽ không tỉnh lại vào giờ phút này, cũng sẽ không nghe
thấy cuộc trò chuyện giữa hai người. Nên y đương nhiên không sợ, dù bận
vẫn ung dung nói: “Sư đệ, lui qua bên cạnh đi thôi. Đệ cho rằng chỉ với kẻ
vừa mới tu luyện thành linh hạch ban đầu như đệ, có thể chống lại ta à?”
Mặc Nhiên cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta không cho.”
Sư Muội chỉ cười, sau đó trong chớp mắt, y thế mà quỷ mị vọt ra sau Mặc
Nhiên, tay đã treo ở không trung ngay trên đỉnh phát quan của Sở Vãn
Ninh, nâng lên đoá hoa màu đen sắp nở.
“A Nhiên, đệ biết vì luyện đoá Bát Khổ Trường Hận này, ta đã mấy bao
nhiêu tâm huyết không? Ta dốc sức, chỉ để chờ ngày sư tôn bế quan này.”
Y hạ thấp mình, gương mặt cơ hồ dán sát lên sườn mặt Sở Vãn Ninh.
“Người sắp trở thành lưỡi dao sắc bén của ta, con rối của ta, phải trở thành
người của ta rồi. Đệ thì có thể cản được cái gì chứ?”
Hoa hạ xuống.
Mệnh phải đổi.
Chợt nghe thiếu niên lạnh giọng, dốc sức ngăn cản lại.
“Đừng chạm vào người!!”
“Đệ thực sự nực cười.” Sư Muội dần mất kiên nhẫn, “Đệ có biết không…”
“Đổi thành ta đi.”
Chỉ còn lại một lời giữa răng môi như vậy, tiếng sét phá không nơi chân
trời, tia sáng xé rách màn đêm.
Sư Muội nheo tròng mắt lại, hỏi: “Gì cơ?”
Cả người Mặc Nhiên đang run rẩy.
Hắn mới nhập môn một thời gian ngắn như vậy, thuật pháp học được ít tới
đáng thương, hắn hiểu rõ rằng không ngăn cản được Sư Muội, cũng không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.