HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2561

Người đã trọng sinh một lần, không thể dùng thuật trọng sinh cứu về lần
hai.
Sở Vãn Ninh mơ màng đứng bên bệ bếp, thần thứ y có một khắc thanh
minh như vậy, khắc thanh minh này cơ hồ muốn mạng y, y vội ngăn đầu
ngón tay run rẩy, giơ tay mở vung——
Cháo nấu xong, chỉ có một người uống.
Giờ có ký ức vụn vặt của Mặc Nhiên, Mặc Nhiên khi nhhỏ thực khốn cùng,
ăn không đủ no, đến một cái bánh nóng hôi hổi cũng có thể khiến vui vẻ cả
ngày.
Mặc Nhiên sẽ không lãng phí, nên cũng sẽ tỉnh lại thôi.
Cháo nấu xong, y đi quét tuyết trong viện, sau đó hái một cành mai mới,
mang về tỉa bớt cành khô, đặt vào bình đất ẩm nhỏ.
Hương hoa mai mười dặm, vậy trên con đường Mặc Nhiên đi, vẫn có thể
gặp được người dương.
Không, ý thức y lại hỗn loạn.
Cái gì mà đi trên đường, cái gì mà gặp người dương… Mặc Nhiên rõ ràng
vẫn còn khoẻ mạnh nằm ở đây, hôm qua và mấy hôm trước hay mấy ngày
trước cũng thế, chỉ là mặt gầy ốm xanh xao hơn, sắc mặt tái nhợt hơn thôi.
Hắn vẫn sẽ tỉnh.
Hai đời, cho dù là oán là ghét, lá yêu là gắn bó, sau khi họ tương ngộ, Mặc
Nhiên vẫn chưa từng chủ động rời xa mình mà đi. Nên dần dần, Mặc Nhiên
nhiễm ướt sinh mệnh y, thành gió, thành thời gian, nước sông chảy qua kẽ
ngón tay, ánh sáng phủ lên tóc dài.
Y là ngày đêm sớm chiều của hắn, là hồng trần một đời của hắn.
Sở Vãn Ninh chậm rãi bước trong hồng trần này. Hồng trần này, tuyết vẫn
còn vương, ve vẫn còn kêu, thu hà vẫn sẽ chết, hoa hạ vẫn sẽ sinh, hết thảy
đều như cũ, nên Mặc Nhiên sao có thể rời đi chứ?
Ynguyện ý thủ bên hắn, làm bạn với hắn, chờ ngày hắn tỉnh lại. Tựa như
khế ước kiếp trước Mặc Nhiên định ra với xác Sở Vãn Ninh, đảo lộn âm
dương cả đời, Sở Vãn Ninh cũng làm chuyện giống với Đạp Tiên Quân.
“Chỉ có ngày ta đi, ngươi mới có thể rời khỏi đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.