HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2581

trông khỏi mặt nhỏ càng trắng, há miệng thở dốc lại không dám hé răng.
“Đúng vậy, ta uy phong. Chẳng lẽ ta không được uy phong à?”
Tiết Mông dùng mũi chọc lên cổ người nọ, cậu giận tới tay cũng run lên,
lực đạo khó khống chế nổi, đã đâm rách da kẻ nọ, dao sắc gặp máu.
“Nhưng mà ngươi, ngươi là cái thá gì. Cũng xứng ở Tử Sinh Đỉnh, nói
năng lỗ mãng với ta?”
Tiết Chính Ung thấy Tiết Mông nổi giận, ngược lại hơi bình tĩnh hơn, ông
trầm giọng nói: “Mông nhi, con ngồi xuống.”
Tiết Mông bỗng quay đầu lại: “Chẳng lẽ con phải nghe lời họ nói?!”
Tiết Chính Ung: “…”
Tiết Mông rời tầm mắt khỏi phụ thân, ánh mắt như sói hổ lướt qua một đám
châu đầu ghé tai nhìn cậu thì thầm, ngực cậu phập phồng, cậu mở miệng,
cho dù cố trấn định hết sức, tiếng nói vẫn có một tia phẫn nộ run rẩy.
“Thật quá nực cười. Nhiều năm như vậy, Tử Sinh Đỉnh chưa từng vô nghĩa,
môn đồ đệ tử bôn ba khắp nơi—— Vì sao? Danh lợi? Tiền tài? Cấm
thuật?”
Long Thành giương cao, tuyết quang liễm diễm.
“Chư vị tiên trưởng, nghĩa sĩ, hào kiệt, chưởng môn.” Gằn từng chữ một,
câu chữ phá không, cắt qua mặt mũi mọi người, mắt Tiết Mông đỏ ngầu,
“Ta hỏi các ngươi…”
“Hai mươi năm trước, lúc trấn Vô Thường sắp thành trấn quỷ, các ngươi ở
đâu?”
“Mười lăm năm trước, đại Thiên liệt ở Thục Trung, có mười trống chín, các
ngươi ở đâu?”
“Ba năm trước, kết giới trấn Thải Điệp bị tổn hại, quỷ mị hoành hành, dân
đói phiêu bạt khắp nơi, các ngươi ở đâu?”
Trong mắt cậu có thuỷ quang loé lên, giọng càng lúc càng tàn nhẫn, trầm
lạnh.
“Mây năm nay, Hạ Tu giới khẩn cầu các ngươi viện thủ bao nhiêu lần, xin
các ngươi thương hại tương trợ, có ích không? Nho Phong Môn năm đó trừ
ma phải nhận bao nhiêu tiền mới bằng lòng ra tay? Lưu dân Hạ Tu Giới đến
cơm cũng không đủ no, sao có thể lấy tiền của chư vị đại Phật.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.