ngốc, con mèo của Vương bá mẫu đầu thôn leo lên cây xuống không được,
chưởng môn cũng phái người đến, toàn kẻ không có mắt.
Thiên hạ nhiều việc không công bằng, quản cái gì mà quản, mệt chết người.
“Đánh nhau rồi đánh nhau rồi! Ai nha! Đấm thật hại!”
Trên tửu lầu, biển người mênh mông xem vây xem náo nhiệt.
“Nhiều người đánh một như vậy, có xấu hổ không!”
“Tiên Quân để ý phía sau! Ai nha! Thật nguy hiểm! Oa nha nha nha-“
“Né đòn thật đẹp!”
Những người này thích xem đánh nhau, Mặc Nhiên lại không thích, hắn
trải qua gió tanh mưa máu nhiều lần, chuyện phát sinh dưới mí mắt như
ruồi bọ. Hắn lười biếng phủi đậu phộng trên áo, đứng dậy bỏ đi.
Đi xuống lầu, mấy đạo sĩ cùng vị mặc áo choàng đen đấu kiếm khó phân
cao thấp, kiếm khí lanh lẹ, Mặc Nhiên ôm hai tay, dựa vào cửa quán rượu,
nhìn không được sách một tiếng.
Mất mặt.
Tử Sinh Đỉnh đều hung hãn dũng mãnh, áo choàng đen đánh nhau lại
không giỏi, thấy mà vẫn bị mấy đạo sĩ giang hồ kéo xuống ngựa, vây quanh
đạp lên, vẫn không ra tay tàn nhẫn.
Ngược lại vẫn cố nói đạo lý: “Quân tử động thủ không động khẩu, nói đạo
lý với các ngươi, vì sao các ngươi không nghe?!”
Các đạo sĩ: “… … … … …”
Mặc Nhiên: “… … … … … …”
Các đạo sĩ nghĩ chính là, gì? Người này, bị đánh thê thảm như vậy, vẫn còn
quân thủ động khẩu không động thủ? Đầu là màn thầu, không có nhân sao?
Mặc Nhiên đột nhiên biến sắc mặt, nhất thời trời đất quay cuồng, hô hấp
hắn run lên, khó tin mở to hai mắt – giọng nói này… …
“Sư Muội!” Mặc Nhiên sốt ruột khẽ quát, vận linh lực đánh ra, liền đem
năm đạo sĩ giang hồ làm xằng làm bậy bay xa! Hắn quỳ trên đất, nang
người mặc áo choàng đen đầy dấu chân dậy, giọng hơi hơi phát run-
“Sư Muội, là ngươi sao?”