HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2605

Có chưởng môn chết, hết thảy mới rốt cuộc bắt đầu bình tĩnh. Trong điện
có kẻ vết thương không ngừng đau đớn, có kẻ mặt xanh mét, có kẻ mím
môi không rên một tiếng. Còn có người nhẹ giọng nói: “Sao lại thế này,
năng lực Tiết Chính Ung hẳn không chỉ dừng ở đây chứ, sao lại không
tránh được?”
Bọn họ cũng không biết Tiết Chính Ung trước vừa tới trấn Vô Thường trừ
ma phục yêu, bị quân cờ Trân Lung đâm trúng, nơi yếu hại bị thương. Họ
chỉ thở dài:
“Ài, ngồi trên ghế chưởng môn lâu rồi, ai cũng sẽ già, anh hùng xế bóng
mà.”
Nhưng lời đó, Tiết Mông cũng không nghe thấy, cậu vì mắt đầy nước mắt
và cừu hận dần bị màu máu bao trùm, cậu nghẹn ngào, khóc nức nở, khóc
thảm thiết, cuối cùng, tròng mắt đỏ như biển máu.
Cậu nâng mắt lên, nhìn chằm chằm kẻ tới vi phạm, trong cặp mắt kia đốt
sạch thuần triệt và tha thiết, chỉ còn máu và hận, thù với oán.
Một tiếng gào thét giận dữ! Long Thành bạo khởi!!
Giết!
Lúc này, Tiết Mông thực sự bạo tẩu thất tâm, khắp nơi thét chói tai, cậu trở
nên đáng sợ như vậy, không có lý trí, không sợ chết cũng chẳng sợ đau, ai
có thể ngăn cậu? Chẳng ai ngăn được cậu.
Vô Bi Tự Cô Nguyệt Dạ Giang Đông đường Hoả Hoàng Các… Phi! Cậu
không nhìn thấy! Cậu chỉ nhìn thấy từng gương mặt lệ quỷ, một đám thân
ảnh vặn vẹo, cậu cảm thấy mình đang ở trong luyện ngục đang ở một vùng
máu tanh vô nhai Vô Gian.
Hận!
Vì sao?
Vì sao gần hai mươi năm lòng son chứng giám, cũng đành phải trốn một
sớm tính kế, bốn năm nhàn ngôn?
Vì sao cả đời cúc cung tận tuỵ, chung quy chỉ là sai phó chân thành, nhiệt
huyết chảy về hướng đông?
Vì sao đấu gạo dưỡng ân, thăng mệ dưỡng thù.
Vì sao ngốc như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.