Nam nhân yên lặng trong chốc lát, đột nhiên hỏi: “Đạp Tiên Quân, ngươi
sợ chết không?”
Đạp Tiên Quân cười lạnh: “Có gì phải sợ.”
“Trước đây ta cũng cho là vậy.” Nam nhân nói, “Cho nên, ta đã từng lựa
chọn uống thuốc độc tự sát. Ta đã cho rằng ở nhân gian này ta không còn
mong muốn gì, ta cũng không sợ chết.”
Dừng một chút, nam nhân cúi đầu.
“Nhưng mà hiện giờ ta không hề muốn đi. Y còn sống trên đời, ta bỏ không
được y.”
Nói xong câu đó, nam nhân nhẹ nhàng nhảy xuống từ tảng đá, từ trong
bóng đêm u tối, bước ra dưới ánh sáng trăng thanh. Gió trên sông Hồn bỉ
ngạn thổi lên, nhất thời bay bổng mê mang, đom đóm tụ tán.
Sắc mặt Đạp Tiên Quân khẽ biến: “…… Là ngươi?”
Mặc Nhiên đi về phía hắn, nơi trái tim là một mảng trống rỗng, là một lỗ
thủng tối đen lọt gió, mặt mày hắn khoan thai, sống mũi cao thẳng, khuôn
mặt đoan chính lại có vẻ anh khí bừng bừng phấn chấn đến vậy. Hắn không
khác mấy so với Đạp Tiên Quân khi lần đầu tiên chạm mặt nhau trên Giao
Sơn, chỉ là giờ phút này trông hắn có vẻ thản nhiên nhiều rồi, không còn sự
sợ hãi mờ mịt khi đó.
“Ngươi sao lại……”
“Như ngươi chứng kiến, ta không phải là người sống.”
“……”
“Nhưng không biết tại sao, dường như ta cũng không hoàn toàn giống với
những người khác, thất đầu đã qua, nhưng lại không có Hắc Bạch Vô
Thường đến dẫn ta đến địa phủ. Ta vẫn luôn lang thang ở chốn này.”
Đạp Tiên Quân hơi nheo lại đôi mắt.
“Ngươi không cần khẩn trương. Linh hạch ta ở trong thân thể ngươi, dĩ
nhiên là ta sống không được.” Mặc Nhiên dời mắt hướng ra sông Hồn
mênh mông cuồn cuộn, nhẹ giọng nói: “Nhưng ta cũng không muốn đi……
Ta muốn trở về.”
Nghe hắn nói như vậy, Đạp Tiên Quân đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó giơ
tay xoa xoa ngực chính mình, sau một hồi trầm mặc, bỗng vặn ra một nụ