cười dữ tợn: “Linh hạch của ngươi ở chỗ này của bổn toạ? Nói cách
khác…… Hoa Bích Nam thành công? Hắn làm được, bổn tọa rất nhanh sẽ
có thể tự do trở lại, sẽ có thể ——”
Lời hắn còn chưa dứt, đã bị Mặc Nhiên cắt ngang.
Mặc Nhiên quay đầu, nhàn nhạt nhìn hắn: “Ngươi biết Hoa Bích Nam là ai
không?”
“……”
Hắn đi về phía Đạp Tiên Quân, đi đến gần, nâng lên ngón tay toả ra bạch
quang hư vô, nhẹ nhàng điểm ở giữa hai mắt Đạp Tiên Quân.
“Kỳ thật nói với ngươi cũng vô dụng. Nơi này của ngươi đã bị hắn động tay
động chân, rất nhiều thứ bất lợi cho việc hắn thao túng ngươi, hắn đều sẽ
trừ bỏ. Nhưng mà, nếu ngươi còn lưu giữ một mảng thức hồn, thì tốt xấu gì
cũng nên nhớ rõ một chút đi…… Đừng vô tri mờ mịt mặc người khác sắp
đặt như vậy.”
Cũng không biết là vì sao, trong nháy mắt khi Mặc Nhiên chạm vào hắn,
Đạp Tiên Quân bỗng nhiên cảm thấy trong đầu đau nhức khó chịu, dường
như có rải rác mảnh nhỏ xẹt qua cực nhanh trước mắt hắn.
“Ngươi làm cái gì?!”
Mặc Nhiên không đáp, chỉ nâng khuôn mặt hắn lên, rất an tĩnh, lại có chút
bi thương mà nhìn hắn: “Nếu ngươi có thể biết được tất cả chân tướng, vậy
thì tốt rồi.”
“Ngươi……”
“Nếu như là vậy, ta cũng có thể yên tâm một chút mà ra đi.”
Đạp Tiên Quân nghiến răng nói: “Chân tướng cái gì?! Loạn thất bát tao cái
gì! Buông tay ra cho bổn toạ!” Hắn vừa nói vừa giận không thể kìm nén mà
muốn tránh thoát vòng vây của Mặc Nhiên, nhưng mà sức lực hắn đều như
là đánh vào bông vải, pháp chú và chân tay hắn đều xuyên qua thân thể nửa
trong suốt của người nọ.
Mặc Nhiên khép đôi mắt lại, nhẹ nhàng thở dài: “Ngươi biết không? Thật
sự ta rất muốn để người nhìn thấy tất cả những điều ta đã trải qua từ khi
trọng sinh cho tới nay, ta rất muốn để ngươi có được tất cả những ký ức của
ta.”