Nhìn không thấy cuối cùng, những người này, vẫn lan tràn đến dưới chân
núi.
Dẫn đầu là một lão nhân run run rẩy rẩy, gió bắc thổi tóc mai hoa râm của
lão, chính là Lưu công đã phụng dưỡng hắn nhiều năm.
Năm đó Đạp Tiên Quân chết đi, Lưu công cũng như những cung nhân
khác, bị đuổi về quê nhà. Còn tưởng rằng tất cả đều đã kết thúc vào lúc ấy,
vậy mà cũng không bao lâu, một người tên là Hoa Bích Nam, Thánh Thủ
của dược tông oanh liệt xuất thế, lộ ra diện mạo hung thần ác quỷ, lại biến
thi cốt Đạp Tiên Quân thành hoạt tử nhân để khống chế.
Chỉ có điều tên hoạt tử nhân này có tình cảm và ý chí riêng, sinh nhiều bất
mãn với người hầu mà Hoa Bích Nam phái tới, mãi đến khi Hoa Bích Nam
một lần nữa tìm kiếm lại cung nhân ở Vu Sơn Điện trước đây, hắn mới từ
bỏ ý đồ.
Hoa Bích Nam sau này không biết vì nguyên nhân nào đó mà lão Lưu cũng
không biết, mai danh ẩn tích trong hồng trần này, chỉ để đế quân ở lại một
mình, cùng hậu thế hấp hối muốn chết không được muốn sống không xong.
Thời gian lâu dài, may là người ngu xuẩn vẫn có thể nhìn ra đế quân cho tới
nay đều bị điều khiển, lão Lưu cũng không ngoại lệ. Nhưng lão là một ông
lão da mồi, nửa cái cổ đều chôn trong hoàng thổ, lại có thể làm gì đây?
Lão không thân không thích, bằng hữu cũng đều sớm chết hết, lão chỉ có
thể coi việc hầu hạ Đạp Tiên Đế Quân như một phần ký thác sau cùng, già
yếu mà chất phác lo liệu.
Chính là bởi vì phần ký thác này, lúc Lưu công lần thứ hai thấy hắn, trong
mắt đã có mừng rỡ lại có ưu sầu, rốt cuộc so với người khác thoạt nhìn
chân thật hơn nhiều.
Đạp Tiên Quân giật giật môi, “Lão Lưu.”
“Bệ hạ.” Lưu công dập đầu, “Bệ hạ cuối cùng đã trở về.”
“… Ngươi biết không?” Khi Đạp Tiên Quân nói lời này, cũng không ý thức
được bản thân lại như hài tử vội vàng chia sẽ tin vui cùng trưởng bối, “Bổn
tọa lại thấy được hắn.”
Lưu công ngẩn ra:”… Sở tông sư?”